Chương 473: Tạm Biệt (1)
Chương 473: Tạm Biệt (1)Chương 473: Tạm Biệt (1)
Từ gia sau khi bị định tội, những người quen tránh mặt còn tránh không kịp, không có ai đến thăm tù nhân. Khi nhìn thấy Trân Bảo Âm, Hoắc thị có chút ngạc nhiên cũng có chút không ngạc nhiên.
Thật là một đứa ngốc nghếch, Bà ấy đã dạy dỗ nàng nhiều năm như vậy, nhưng lại không làm nàng hiểu được rằng, thứ gọi là chân tình là đồ vật không đáng giá nhất trên thế gian này.
Giống như Lâm Lang vậy, nàng đã làm việc này rất tốt, tránh rất xa và luôn giữ mình.
Ngày nàng rời kinh thành, Bảo Âm có đến gặp nàng. Hoắc thị cũng đoán được chuyện này, chỉ là không khỏi thở dài trong lòng.
Những hài tử này, đứa con lớn nhất và đứa con thứ hai, bà lúc nào cũng có thể để ý đến. Lâm Lang luôn khôn khéo, bà luôn yên tâm về nàng. Chỉ đứa ngốc này, để Hoắc thị không thể yên lòng nổi. Cũng may nàng còn chưa lại đường lui cho mình, Bảo Âm cũng không ngốc đến vậy, với những thứ này nàng có thể sống tốt.
Chém đầu chém đầu, lưu đày biên ải, kinh thành một trận sóng gió, lại dan dần bình ổn.
Nhận thấy Hoàng Thượng không tiếp tục truy cứu, mọi người thở phào nhẹ nhõm, sống như thế nào thì tiếp tục sống. Trân Bảo Am vì chuyện của dưỡng mẫu bon ba khắp nơi, được mọi người đồn đại nói đến.
Ngoài ý muốn , mọi người nói nàng là đồ ngốc, nói nàng giả nhân giả nghĩa.
"Mẫu thân ta nói ngươi, làm người có tình có nghĩa, là một bằng hữu rất đáng kết giao." Giang Diệu Vân đến, vừa nói vừa nhâm nhi hạt sen ở trong viện.
Tuy rằng Giang không tương trợ, luôn giữ mình tránh xa rắc rối, nhưng điều nói không nói lên rằng bà ấy ghét Trần Bảo Âm. Ngược lại, bà ấy nói với Giang Diệu Vân: "Ngươi đã có một bằng hữu tốt."
Lúc nguy nan, như cây đổ khỉ lạc bầy, thấy bức tường sắp đỗ nhiều người lợi dụng đẩy nó, nào giống như Trần Bảo Âm cực nhọc bôn ba, thật sự rất hiếm có.
"Nương của ngươi đã hiểu lầm rồi.' Trần Bảo Âm ngồi đối diện nàng, cũng lột hạt sen/Trên đời này người để ta xem trọng, thật sự cũng không đến vài người."
Giang Diệu Vân nghe vậy xích lại gần: "Ta có được nằm trong số đó không?”
Trần Bảo Âm cười đưa đài sen qua chỗ nàng: "Lột ra cho ta, ta sẽ tính ngươi là một trong số đó."
Chuyện này không phải rất đơn giản sao?
Giang Diệu Vân đưa lấy nhận lấy đài sen, bắt đầu bóc hạt. Bóc thôi thì không nói, nàng vừa bóc vừa bỏ vào miệng ăn: "Ta mong vẫn luôn là bằng hữu tốt của ngươi."
"Ngươi vẫn luôn là bằng hữu tốt của ta." Trần Bảo Âm cười nói.
Kể từ đó, Trần Bảo Âm mỗi ngày đều nhận được rất nhiều lời mời. Mời nàng ngắm hoa, thưởng bóng, chèo thuyền, đối thơ.
Trần Bảo Âm nếu có thời gian sẽ chấp nhận lời mới , nếu không có hứng thú liền từ chối.
"Muội có nghe ta nói gì không?" Ngày này, Cố Thư Dung xách một giỏ rau từ bên ngoài về. Trong nhà tuy rằng có người hầu, nhưng nàng ấy rất thích nấu ăn cho cả nhà, thường thường đi ra ngoài mua đồ ăn.
Huống hồ, ra ngoài có thể nghe ngóng được rất nhiều chuyện hay, tỷ như: "Chiến trận Bắc Cương đã đại thắng, các tướng sĩ hồi triêu, nhận được rất nhiều phần thưởng."
"Có nghe thấy." Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Ngày nào hồi kinh?"
Đến lúc đó đường lớn nhất định sẽ rất náo nhiệt, nàng muốn ôm Bảo Đan đi đón anh hùng trở vê.
Cố Thư Dung nói: "Chắc là hai ngày sau."
Nàng nghe được một số tin tức thú vị, vừa đi vừa kể cho Bảo Âm: "Có một vị tướng quân họ Trương, tuổi đời còn rất trẻ, nhưng lại rất dũng cảm, giết địch vô số, làm cho đám mọi rợ nghe đến sợ vỡ mật, được phong làm Uy Viễn tướng quân."
"Tuổi còn trẻ?" Trần Bảo Âm hiếu kỳ hỏi "Bao nhiêu tuổi?"
Cố Thư Dung nói: "Chắc hơn hai mươi?" Nếu đã hơn ba mươi tuổi, đã không thể gọi là trẻ nữa.
Giống như nàng ấy, năm nay đã ba mươi tuổi. Hôm kia, thậm chí còn phát hiện những sợi tóc bạc hai bên thái dương.