Chuong 480: Ngoi Canh (1)
Chuong 480: Ngoi Canh (1)Chuong 480: Ngoi Canh (1)
Trong phòng bếp rất sạch sẽ, ước chừng là sợ có chuột hoặc sâu, cũng không có gạo thóc. Nhưng nồi và bếp chén đũa đều có, tất cả dụng cụ đều đầy đủ hết.
Trương Cẩn Nhược nhìn, trong lòng đầy tĩnh lặng.
Hắn xoay người đi ra ngoài, tìm một sương phòng, cùng y mà đảo.
Tòa tiểu viện này ở bên trong phố phường, tiếng náo nhiệt từ bốn phương tám hướng truyền đến, cao thấp xa gần đều là tiếng người, tràn ngập mùi khói lửa. So với nơi này, Trương phủ như một tòa quỷ trạch.
Trương Cẩn Nhược ngủ rất nhanh, lần này hắn mơ thấy nhóm đồng chí.
Khuôn mặt của bọn họ là bộ dáng lúc sống, mang theo tươi cười, nói với hắn: "Ngươi hồi kinh rồi sao?"
"Sống sót thì tốt."
"Tiểu tử ngươi, tàn nhẫn nhất, mọi ro đều sợ ngươi, sống sót không hiếm lạ”
"Già đầu rồi, nhanh cưới tức phụ đi!"
Tức phụ?
Nối dõi tông đường cho Trương gia?
Phil Trong mộng, trên mặt Trương Cẩn Nhược mỉm cười, nhưng trong lòng hung hăng nói: "Bọn họ chỉ xứng đoạn tử tuyệt tôn!"
Sau khi tỉnh lại, trong đầu hắn còn bay hai chữ tức phụ.
Gần như là đồng thời, một gương mặt ôn nhu uyển chuyển hiện lên ở trong đầu.
"Bốp!" Hắn hung hăng tát chính mình một cái: "Trương Cẩn Nhược, làm sao ngươi dám nghĩ?"
Nhưng mà, một khi có chút ý niệm nổi lên, như cỏ dại sinh trưởng tốt, cuối cùng không trừ tận gốc được.
Màn đêm buông xuống.
Mùi cơm của hàng xóm truyền đến, câu dẫn người thèm khát đều không an phận.
Trương Cẩn Nhược vuốt bụng trống rỗng, tính đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, còn chưa đi tới cửa, bỗng nhiên nghe được cửa viện bị gõ vang.
"A bà, ngài tìm ai?" Mở cửa, Trương Cẩn Nhược nhìn a bà xa lạ ngoài cửa bưng đồ ăn nóng hầm hập, khách khí hỏi.
A bà mở to một đôi mắt vẩn đục, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nở nụ cười: "Ngươi chính là thân thích của Cố gia đi? Tiểu tử, lớn lên thật tốt."
"Nơi nào nơi nào, a bà đừng nói ta quá." Trương Cẩn Nhược nói.
"Ha ha, vẫn là vẻ nhõ nhã." A bà cười to nói: "Ta là tới đưa cơm cho ngươi, ngươi mới trở về, trong nhà không có gạo đi? Tới, a bà đưa cơm cho ngươi."
Trương Cẩn Nhược thụ sủng nhược kinh, vội tiếp nhận nói: "Sao có thể không biết xấu hổ?" Vừa nói, vừa mời a bà vào trong nhà.
"Có gì đâu? Hàng xóm quê nhà." A bà nói, chống quải trượng, chậm rãi đi vào trong: "Tiểu Dung lo lắng cho ngươi nhất, nhờ chúng ta những lão hàng xóm này, nếu có tin của ngươi nhất định nói cho nàng."
"Nói cho nàng là nhất định nói cho, nhưng đưa chén ăn cho ngươi, cũng không kém gì phải không?" A bà được Trương Cẩn Nhược đỡ, ở trong sân ngồi xuống, giương mắt đánh giá hắn, chỉ thấy tiểu tử thật sự là tuấn tú lịch sự, càng thêm vừa lòng: "Nhanh ăn đi, thừa dịp nóng ăn đi."
"Vâng." Trương Cẩn Nhược lên tiếng.
A bà tốt bụng đưa cơm cho hắn, hắn đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của người ta, biểu diễn một cách ăn ngấu nghiến cho a bà ngay tại chỗ.
Tuy tuấn tú lịch sự, nhưng ăn cũng quá được, a bà híp mắt, hỏi: "Có đủ hay không? Không đủ ta lại đi lấy cho ngươi."
"Đủ rồi, đủ rồi." Trương Cẩn Nhược bớt thời giờ ngẩng đầu: "Ta chính là ăn cơm nhanh."
A bà gật đầu.
Có thể ăn thì không sao, hắn là thân thích của Cố gia, còn có thể ăn không nổi cơm sao? Lại hỏi: "Tiểu tử, có thê thất không?”
Trương Cẩn Nhược sửng sốt, chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trả lời nói: "Có vị hôn thê."
"A, có vị hôn thê." Trên mặt a bà rõ ràng thất vọng, lâu không nói chuyện. Cho đến khi Trương Cẩn Nhược ăn xong, bà lấy chén không lại, lại hỏi câu: "Bao giờ thành thân?”
Trương Cẩn Nhược đáp: "Chờ ta tích cóp đủ của cải, sẽ thành thân với nàng."
Đó chính là thật sự có vị hôn thê, a bà thất vọng không thôi, cầm chén không đứng dậy muốn đi.
Trương Cẩn Nhược vội đỡ bà ấy, trong miệng còn hỏi: "A bà, nhà tỷ tỷ của ta mấy năm nay tốt không?”