Chuong 482: Gia Yen (1)
Chuong 482: Gia Yen (1)Chuong 482: Gia Yen (1)
Có người không cướp được, muốn chửi ầm lên với nàng. Mới mở miệng, đã thấy Trương Cẩn Nhược đứng phía sau nàng. Nam nhân này, nhìn dung mạo tú lệ, nhưng ánh mắt rất dọa người. Người nọ ngượng ngùng câm mồm, xám xịt rời đi.
"A, cảm ơn ngươi." Cố Thư Dung nghe được một từ mở đầu, đã không có từ dưới, quay đầu vừa thấy, mới biết được là chuyện như thế nào.
Trương Cẩn Nhược nhếch môi với nàng: "A tỷ khách khí"
"Ta phải ve nhà nấu cơm." Mua đồ ăn xong, Cố Thư Dung phải về nhà.
Lúc này Trương Cẩn Nhược mới không cười, nghiêm mặt nói: "A tỷ, ta không phải người xấu. Ta tên Trương Cẩn Nhược, là Uy Viễn tướng quân triều đình phong. Ngươi để cho ta trở về với ngươi, ăn bữa cơm đi?"
Giọng nói của hắn khẩn cầu, khiến người rất khó từ chối.
"Ta không làm chủ được." Cố Thư Dung xoay đầu, nhẫn tâm nói.
Trương Cẩn Nhược chỉ nhìn nàng ấy, không nói lời nào.
Cố Thư Dung nhớ tới đứa nhỏ này rất đáng thương. Tâm địa không cứng nổi, huống chi hắn còn bảo vệ quốc gia, là đại anh hùng. "Ta về nhà nói một tiếng." Nàng ay rau rĩ nói.
Trương Cẩn Nhược lập tức lộ ra nụ cười: "AI" Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt hắn đều sáng lên: "A tỷ cho người tới đón ta, mỗi ngày ta đều ở nhà."
Cố Thư Dung về đến nhà, nhắc tới việc này với đệ đệ và Bảo Âm.
"Chính là người lúc trước nhờ người mang đồ đến nhà ta." Cố Thư Dung hơi xấu hổ: "Cũng không phải là thân thích gì, là một người trẻ tuổi ta ngẫu nhiên cứu được."
Nói cứu Trương Cẩn Nhược như thế nào một lần.
"Thì ra là thế. Cố Đình Viễn nói, hắn cũng đã đoán được, nhà mình không có một phòng thân thích như vậy, nhưng không nghĩ tới chuyện lại là như thế.
Cố Thư Dung nói: 'Lúc ấy ta không muốn dây dưa với hắn. Vạn nhất không phải người tốt, sẽ hại nhà ta."
Hiện giờ, Trương Cẩn Nhược là Uy Viễn tướng quân triều đình khâm phong, là đại anh hùng huyết chiến sa trường, là người tốt.
Nàng do dự, hỏi: "Lui tới với hắn, sẽ không tốt với nhà ta sao?"
Cố Đình Viễn cười rộ lên.
Trần Bảo Âm cũng cười nói: "Tỷ tỷ, làm sao có cái gì không tốt? Người ta chính là tướng quân đấy!" Dù tính như thế nào, cũng là bọn họ trèo cao người ta.
Cố Thư Dung xấu hổ cúi đầu: "Ta không hiểu những việc này."
Nàng chỉ biết, leo lên người có quyên cao chức trọng sẽ có lợi, cũng có chỗ xấu. Nhưng nàng không phân rõ cái gì mới tốt, cái gì là xấu.
Cố Đình Viễn giải thích nói: "Văn thần võ tướng đi quá thân cận, có khi là sẽ khiến thiên tử kiêng kị. Nhưng chúng ta còn chưa thân lắm."
Nếu hắn đã quan bái Nội Các, mà Trương Cẩn Nhược uy vọng rất cao ở trong quân, hai người lui tới thân thiết, không phải chuyện gì tốt. Nhưng hiện giờ, hắn mới là một tiểu quan lục phẩm thôi.
Cố Thư Dung thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Thấy đệ đệ và Bảo Âm đều không có ý tứ phản đối, nàng hỏi: "Vậy ta, ngày khác gọi hắn tới trong nhà ăn bữa cơm?”
"Tỷ tỷ nhìn làm là được." Cố Đình Viễn nói.
Trần Bảo Âm ôm bảo đản nhi, bảo đản nhi ăn xong một hai phải đút cho nàng nửa viên quả tử, cười nói: "Tỷ tỷ, đây cũng là nhà của tỷ."
Nàng họ Cố, là người nuôi nấng Cố Đình Viễn trưởng thành, sinh hoạt chung với bọn họ, cái nhà này có một phần của nàng ấy. Nàng ấy muốn gọi người tới trong nhà ăn cơm, chính mình định ngày là được, căn bản không cần bọn họ gật đầu.
Cố Thư Dung sửng sốt, mũi lập tức chua xót, nàng vội rũ mắt xuống, che giấu tia khác lạ: "Được, †a sẽ định ngày."
Chuyện đưa thiệp mời, Cố Thư Dung không tự tay làm. Phân phó người hầu trong nhà đưa thiệp mời đến nhà Trương Cẩn Nhược.
Sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Chọn ngày là ở hai ngày sau, cần phải dành ra thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cũng bởi vì hai ngày sau lễ hữu mộc Cố Đình Viễn ở nhà.
Đảo mắt, hai ngày qua đi.
"Lão gia, thái thái, Trương tướng quân tới rồi."