[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 491 - Chương 491: Nói Rõ (2)

Chương 491: Nói Rõ (2) Chương 491: Nói Rõ (2)Chương 491: Nói Rõ (2)

Hắn chưa nói xong đã bị Cố Thư Dung chặn ngang, vẻ mặt nàng tức giận, đỏ mặt lên: "Ta bảo ngươi không cần nói nữa! Hơn nữa, vĩnh viễn đừng đến nhà ta, cũng đừng tìm ta! Chúng ta coi như trước nay chưa từng quen biết!"

Trương Cẩn Nhược rất khổ sở, lại rất thương tâm, hắn nhẹ giọng nói: "A tỷ, ngươi nghe ta nói xong, lại đi được không?”

"Ta không nghe!" Cố Thư Dung quay đầu nói.

Hôm nay Trương Cẩn Nhược nhất định phải nói rõ ràng, cho dù nàng tức giận, hắn cũng muốn nói cho hết lời.

Hắn chặn đường, tùy ý nàng đẩy cũng không chút sứt mẻ, trong miệng nói: "Năm đó a tỷ đã cứu mạng của ta, ta cảm kích ân tình của a tỷ. Đợi ta trở về, biết được a tỷ đặt mua nhà cửa cho ta, trong lòng cảm động không biết bao nhiêu, chưa từng có người tính toán vì ta như thế, ta chỉ muốn ở cả đời với a tỷ."

"Sau đó, a tỷ mua bánh cho ta." Hắn lại nói, ánh mắt bắn ra một tia sáng rọi: "Ta cứ tưởng, nếu không thể chung sống với a tỷ, ta còn không bằng chết đi!"

Cố Thư Dung vốn đang đẩy hắn, cố gắng kháng cự nghe lời hắn nói, nhưng đây không phải nàng không muốn nghe là có thể không nghe thấy. Động tác xô đẩy hắn dừng lại, nàng ngửa đầu, mở to đôi mắt, kinh ngạc đến ngây người nói: "Ngươi, ngươi, chỉ là một cái bánh! Ngươi điên rồi?"

Ai sẽ bởi vì một cái bánh, đã khăng khăng một mực đến tận đây? Cố Thư Dung rất là không thể hiểu nổi.

"Hiện giờ ngươi là Đại tướng quân, muốn bao nhiêu người hầu hạ mà ngươi không có?" Nàng thu tay lại, vác rổ lui vê phía sau hai bước, vẻ mặt trấn tĩnh lại: "Trương Cẩn Nhược, ngươi đừng làm bậy, tiếp tục như thế, ta sẽ thật sự coi như cũng không quen biết ngươi!"

Trương Cẩn Nhược chỉ nhìn nàng, đôi mắt như bình tĩnh, như điên cuồng: "A tỷ, ngươi không rõ, trên đời này chỉ có một a tỷ."

Nàng là người tốt như vậy, trên đời này không có nữ tử càng thiện lương mềm lòng hơn nàng.

"Ta đã biết, a tỷ ghét bỏ ta." Hắn gục đầu xuống, khổ sở mà nói.

Cố Thư Dung tức đến bật cười: "Ngươi bớt bôi nhọ người! Ta ghét bỏ ngươi bao giờ?"

"Năm đó ta chật vật như vậy, đều bị a tỷ nhìn ở trong mắt, a tỷ ghét bỏ ta, coi thường ta, cũng là nên làm." Hắn khổ sở nói.

Khi đó hắn bị thương rất nặng, đều không có sức lực bò dậy, cả người quỳ rạp trên mặt đất, đi liếm dịch hỗn hợp bùn đất và xác trứng vỡ.

Có nữ tử nào sẽ coi trọng nam nhân như vậy? Sợ là cả đời đều xem thường đi? Cố Thư Dung đã muốn mắng hắn, lại cảm thấy chua xót. Nắm chặt giỏ rau, nàng nhịn không được nói: "Không có."

Trương Cẩn Nhược nhìn nàng.

"Ta không ghét bỏ ngươi." Cố Thư Dung nhẹ giọng nói: "Ngươi là đại anh hùng, là tướng quân bảo vệ quốc gia, ta chỉ kính nể ngươi."

Trương Cẩn Nhược nhìn nàng, trong ánh mắt dần bốc cháy lên mong đợi: "Vậy, a tỷ là đồng ý ta ở rể?"

Cố Thư Dung vừa kinh hãi vừa xấu hổ lại vừa giận: "Ngươi câm mồm! Ta đã nói rồi, không muốn nghe nói như vậy!"

"A tỷ ghét bỏ ta" Ánh sáng trong mắt Trương Cẩn Nhược chỉ một thoáng rồi tắt: "Ta biết, a tỷ tốt bụng, chỉ là ngoài miệng không nói thôi."

Cố Thư Dung cạn lời.

Lui về phía sau hai bước, nàng thở dài nói: "Ngươi và ta không xứng đôi. Về sau không cần nói ra.

Đến bây giờ, nàng vẫn cho rằng hắn đang thương hại nàng.

Hắn không có khả năng thích nàng.

Phàm là lúc nàng trẻ tuổi ra năm sáu tuổi, nàng cũng dám tin hắn.

Nhưng nàng lớn hơn hắn gần mười tuổi! Sao có thể? Nếu chỉ lớn hơn hắn ba bốn tuổi, Cố Thư Dung thậm chí không cần hắn nói thêm cái gì, ở trên phố nhìn thấy hắn oai hùng cưỡi ngựa đi qua, nàng dám ném hoa tươi lên trên người hắn, biết được hắn chưa thú thê, nàng sẽ dám lớn mật thổ lộ.

Như bây giờ, nàng đừng nói chủ động cho thấy cõi lòng, nàng chính là đồng ý cầu hôn của hắn, đều sợ người mắng nàng không biết xấu hổi
Bình Luận (0)
Comment