Chương 496: Cầu Hôn (2)
Chương 496: Cầu Hôn (2)Chương 496: Cầu Hôn (2)
Dù sao hắn cũng là tướng quân, tự nhiên không thể nói giống hắn, chỉ cho hắn một chén cơm ăn, phải khách khí mời hắn vào bàn. Cố Thư Dung phải về, hỏi ý tứ A Viễn và Bảo Âm một câu.
Trương Cẩn Nhược bước chân đuổi theo: "Ta và a tỷ đi qua, chờ có cơm thì ăn, không có cơm cũng không cần a tỷ lại cố ý đi một chuyến."
Bước chân Cố Thư Dung lập tức cứng lại, quay đầu lại nhìn thanh niên cợt nhả. Người này, sao giống kẹo mạch nha quấn lấy nàng vậy?
Vốn nàng không có cách nào, ban ngày là nàng dẫn người vào, lúc ấy nàng thật sự là váng đầu.
Nội viện, đồ ăn đã mang lên.
Bảo đản nhi đã đói bụng, Trần Bảo Âm xắn tay áo cho nàng, chiếu cố nàng ăn trước, nói chuyện với Cố Đình Viễn: "Nàng đoán xem, tỷ tỷ có thể tiễn người nọ đi không?”
Cố Đình Viễn gắp đồ ăn cho nữ nhị, trả lời nói: "Một nửa một nửa."
Trần Bảo Âm cười nói: "Ta đoán tỷ tỷ tiễn không đi." Nàng quay đầu, hỏi Lan Lan: "Ngươi cảm thấy sao?”
Lan Lan không chút nghĩ ngợi đáp: "Tiên không đi"
"A?" Miệng lưỡi nàng quá chắc chắn, Cố Đình Viễn hỏi nàng: "Sao đưa ra lời này?" Lan Lan miệng lưỡi lanh lợi nói: "Nam nhân muốn lấy lão bà, da mặt mỏng sao có thể thành?"
Tuy nàng bé, nhưng sớm đã thông minh, rất nhiều của người lớn nàng đều biết.
Trần Bảo Âm cười rộ lên: "Được, có phong phạm của nãi nãi ngươi."
Lan Lan ngượng ngùng cúi đầu: "Ta không lợi hại bằng nãi nãi."
Giờ không cảm thấy, hiện giờ đọc sách nhiều, kiến thức nhiều, Lan Lan phát hiện lão thái thái là một người rất dứt khoát lưu loát lợi hại, nàng còn có học thức.
Chỉ là, hiện giờ một năm cũng khó gặp đến vài lần. Nghĩ lại lâu rồi không thấy nãi nãi, lại nghĩ lại lâu rồi không gặp phụ mẫu, còn có một số đệ đệ lớn bằng bảo đản nhi, nàng chợt buồn bã trong lòng.
"Tỷ tỷ, ngươi đã trở lại."
Trần Bảo Âm nghe được tiếng bước chân ngoài cửa trước, nâng mắt nhìn lên, một bóng dáng cao lớn đi theo phía sau Cố Thư Dung, không nhịn được cười.
Rất nhanh nàng đã ngừng cười, nghiêm mặt nói: "Trương tướng quân."
"Tẩu tử.' Trương Cẩn Nhược vội đáp lễ, lại chắp tay với Cố Đình Viễn thi lễ: "Cố huynh."
Sao đột nhiên gọi thân thiết như thế? Trân Bảo Âm nhìn Trương Cẩn Nhược, lại nhìn Cố Thư Dung, chỉ thấy trên mặt Cố Thư Dung đỏ lên, trong mắt gần như phun lửa, quay đầu lại hung hăng dẫm mu bàn chân của hắn: "Ngươi kêu loạn cái gì?"
Trương Cẩn Nhược cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta còn chưa thú được a tỷ, không thể giống a tỷ gọi đệ đệ, đệ muội."
Cố Thư Dung sửng sốt, ngay sau đó trên mặt đỏ ửng, nàng tức giận đến tay đều run lên, hung hăng dẫm mu bàn chân của hắn, từng chút lại một: "Không muốn ăn thì cút đi!"
Trương Cẩn Nhược vẫn không nhúc nhích tùy ý nàng dẫm, cúi đầu chịu dạy dỗ.
Cố Thư Dung phát tác một phen, mới thu chân lại.
Đã gọi hắn vào, tự nhiên không thể lại đuổi ra, bữa cơm này hắn định ăn rồi.
Nàng ấy nghiêm mặt, vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Ông trời, vì sao có người không biết xấu hổ như vậy?
"Trương tướng quân xin mời ngồi." Cố Đình Viễn nói.
Một bàn đồ ăn, tự nhiên không thiếu cho Trương Cẩn Nhược ăn một miếng. Cho dù thiếu, để người hầu lại chuẩn bị hai món đồ ăn là được.
"A tỷ, ăn canh." Trương Cẩn Nhược tay mắt lanh lẹ, đoạt múc canh cho Cố Thư Dung ở trước Lan Lan, đặt ở trước mặt nàng ấy.
Trên mặt Cố Thư Dung lại hiện ra màu lần nữa, nàng ấy nắm chặt chiếc đũa, không nhìn hắn. Buồn đầu cơm nước xong, lập tức đứng dậy rời đi.
Không uống canh hắn đưa qua.
Lan Lan ăn xong rất nhanh, nói: "Ta đi xem Dung thẩm."
"Bi thôi." Trần Bảo Âm nói, ôm bảo bản nhi ăn đến không sai biệt lắm xuống dưới: "Dan theo muội muội."
"Dạ." Lan Lan dắt bảo đản nhi đi ra bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Trần Bảo Âm vừa rồi chăm sóc bảo đản nhi ăn cơm, mình cũng chưa ăn mấy miếng, vì thế cam lấy chiếc đũa, nghiêm túc ăn cơm.