Chương 57: Giặt Đồ (2)
Chương 57: Giặt Đồ (2)Chương 57: Giặt Đồ (2)
Những người phụ nữ rải đồ giặt bên sông thỉnh thoảng liếc qua. Thiên kim Hầu phủ nhat Phải cố găng nhìn một cái.
Trần Bảo Âm cũng đang nhìn họ.
Nàng không biết giặt quần áo, nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, thế là chậm rãi xắn tay áo lên, mắt quan sát cách người khác giặt giũ.
Nhúng nước. Vắt. Xoa xà bông. Vò vò. Xả nước.
Lúc nàng đang quan sát, Tôn Ngũ Nương cũng đang nhìn nàng, rất nhanh nhìn ra mánh khoe, che miệng cười một tiếng, ngồi xổm xuống nói: "Muội muội của ta, ngươi không biết giặt giũ, sớm nói cho ta biết, tẩu tẩu ta giúp ngươi!"
Giặt một bộ quân áo không đáng là gì.
Huống chỉ quần áo của Bảo Nha sạch sẽ. Đây là bộ váy nàng mặc lúc từ Hầu phủ trở về, Tôn Ngũ Nương chưa từng đụng đến chất liệu tốt như vậy, để nàng giặt, nàng rất sẵn lòng.
"Không cần." Trần Bảo Âm từ chối.
"Khách khí cái gi Tôn Ngũ Nương nhiệt tình đến mức giật phắt đi. Trân Bảo Âm giật lại bộ quần áo lót, cầm chúng trên tay. Tôn Ngũ Nương nhìn thấy thì sửng sốt, sau đó cười day ẩn ý.
Quay đầu, vừa rải chiếc váy ra vừa trâm trồ khen ngợi, giặt sạch sẽ những góc váy đầy bùn đất một cách gọn gàng. Trân Bảo Am:
Cách đó không xa, các nữ nhân tựa hồ đang nhìn vật hiếm thấy, ánh mắt lấp lánh, nhỏ giọng nói: " Thật đúng là thiên kim đại tiểu thư, quần áo cũng không giặt được."
"Còn không phải sao? Vừa rồi lúc câm quần áo, ngón út giơ lên."
"Lớn như vậy rồi, còn chưa giặt một mảnh vải sao? Ta nhìn tay nàng, trắng nõn như tuyết."
"Có nha hoàn hầu hạ, cần gì phải tự mình giặt?"
Thanh âm không lớn nhưng cũng không nhỏ. Tôn Ngũ Nương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua nói: "Ngươi thầm thì cái gì đấy?"
Nghĩ thôi cũng biết là đang thầm thì về Bảo Nha. Nhưng không nghe thấy họ nói gì nên cũng không thể mắng mỏ, chỉ có thể nhìn họ đe dọa.
Nàng là một cái gai nhọn, phụ nhân trong thôn đều biết, ngày bình thường họ không thích gây chuyện với nàng, nhưng hôm nay thì khác.
Nhìn sang Trân Bảo Âm bên cạnh, một vị phụ nhân mỉm cười nói: "Đây là nữ nhi của tẩu tử Kim Hoa phải không? Ô, trông thật xinh đẹp."
"Đúng vậy.' Nghe người khác nói lời dễ nghe, Tôn Ngũ Nương cũng không dễ chọc vào, cho nên nàng cúi đầu giặt quần áo.
Người phụ nữ mỉm cười với Trần Bảo Âm: "Tên gọi là gì? Ta là tam thẩm của cháu, lão công của ta và gia gia con là đường huynh đệ.” "Tam thẩm.' Trần Bảo Âm không thể không gọi,'Cháu tên gọi Bảo Nha."
"Bảo Nha!" Tam thẩm cười với nàng: "Hầu phủ cũng gọi nữ nhi như vậy sao?" Bà vẫn luôn cho rằng nữ nhi nhà Hầu phủ nhất định sẽ có một cái tên rất đẹp và tao nhã, khác hẳn với dân chúng tầm thường như hol
Tôn Ngũ Nương nói: " Bảo Nha là tên bà bà đặt cho. Còn nàng tên là Bảo Âm!"
"Bảo Âm?" Cách xa một chút có phụ nhân nói: "Sao nghe còn không hay bằng Lâm Lang?"
Trần Bảo Âm cụp mắt xuống không nói gì.
Tôn Ngũ Nương cau mày, cao giọng nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đang gây chuyện đúng không? Nghe còn hay hơn tên của ngươi, Vương Chiêu Đệt"
"... Vương Chiêu Đệ.
Không ai để ý đến Vương Chiêu Đệ xấu hổ, các nàng còn sợ Vương Chiêu Đệ làm mất đi nhân khí, vì vậy đều đồng thanh nói: "Đúng vậy, Bảo Âm nghe rất hay."
"Bảo Nha cũng dễ nghe, thân thiết!"
Sau khi tình hình lắng xuống, một phụ nhân hỏi: "Bảo Nha, ở Hầu phủ thường ăn cái gì?"
Ai cũng biết rằng những người giàu có quyền quý ăn nhiều thịt cá, nhưng họ không thể tưởng tượng được ra được. Bây giờ gặp người biết, sao lại không hỏi một chút? "Hỏi như vậy làm gì, có biết cũng không được ăn!" Tôn Ngũ Nương lên tiếng trước.
Phụ nhân trắng bệch nhìn nàng: "Ta không có hỏi ngươi!"
"Ngươi không có ý tốt!" Tôn Ngũ Nương đáp lại. Bất kể những cái miệng xấu này nói gì, họ cũng không có ý tốt. Nếu nàng để Bảo Nha bị uỷ khuất, trở về bà bà sẽ xé xác nàng.
Hai người ngậm miện đứng lên, một nữ nhân khác đi đến bên cạnh Trần Bảo Âm, tò mò hỏi: "Bảo Nha, Hầu gia có nhiều thê thiếp không?"