Chương 72: Quân Tử (3)
Chương 72: Quân Tử (3)Chương 72: Quân Tử (3)
Lại nghe Lưu Thiết Ngưu cười lớn nói: "Đúng vậy, chúng ta không giống. Ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân...”
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, đột nhiền truyền đến tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
Trên con đường nhỏ trong thôn quê, tiếng vó ngựa phi nước đại hiếm hoi đến nỗi Lưu Thiết Ngưu quên mất mình muốn nói gì, ngẩng đầu nhìn tới phía trước.
Trần Bảo Âm nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với hắn ta, rồi quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa.
Áo xanh tóc đen, quân tử như núi, đạp gió mà đến.
Tuấn mã đỏ thẩm, bốn vó như tuyết, mạnh mẽ phi nước đại, trong nháy mắt đã tới chỗ nàng.
Hoắc Khê Ninh xuống ngựa. Đứng trước mặt Trần Bảo Âm, thấp giọng nói: "Biểu muội, đã lâu không gặp."
Thanh niên cao lớn đứng ở trước mặt, lãnh khí tỏa ra trên người hắn như mai như lan, vừa quen vừa lạ.
Trần Bảo Âm khóe miệng mấp máy, ánh mắt rũ xuống, lui về phía sau nửa bước, tự chúc phúc: "Hoäc công tử, đã lâu không gặp." Hoắc Khê Ninh giật mình. Nhìn thiếu nữ trước mặt mình gây đi trông thấy, không còn trâm châu cài đâu, không còn y phục gấm vóc, bị nàng xa lánh mà lòng hắn đau nhói.
Nắm chặt nắm đấm, hắn nhẹ giọng nói: '"Muội có thể vĩnh viễn gọi ta là biểu ca"
Có thể vĩnh viễn gọi hắn là biểu ca sao? Dựa vào cái gì đây? Nàng không còn như trước nữa, người có thể gọi biểu ca là Từ Lâm Lang.
"Ngươi là biểu huynh của Bảo Nha?" Lúc này, Lưu Thiết Ngưu tò mò đi tới.
Nếu Hoắc Khê Ninh ăn mặc sang trọng, có lẽ hắn đã không dám lên tiếng. Nhưng Hoắc Khê Ninh mới học đạo bên ngoài trở về, trên người còn mặc y phục màu xanh, đi giày đen, còn buộc tóc bằng một dải vải màu xanh, không khác gì những gia đình bình thường bọn họ.
Mặc dù hắn cưỡi một con tuấn mã, nhưng Lưu Thiết Ngưu không cảm thấy sợ hãi, còn cười rạng rỡ: "Ta tên Lưu Thiết Ngưu, ta đang bàn chuyện cầu thân với Bảo Nha!"
Cầu thân?
Ánh mắt Hoắc Khê Ninh phảng phất hình ảnh giống như lưỡi dao quét qua thân thể thấp bé của hắn ta, đôi mắt tối sâm lại, nhìn hắn ta chằm chằm hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Lưu Thiết Ngưu cảm thấy một luồng khí khác thường, có chút sợ hãi, cho rằng Hoắc Khê Ninh đang tức giận, do dự một lúc rồi giải thích: "9 đây chúng ta cầu thân cũng có thể gặp mặt, ta không có vô lễ với Bảo Nha!"
Đây là biểu huynh của Bảo Nha khi nàng còn là thiên kim Hầu phủ phải không? Khí thế thật đáng sợ! Nhưng mà, thật tốt là hắn vẫn thừa nhận Bảo Nha. Lưu Thiết Ngưu trong lòng rất kích động, thế này nếu mà kết hôn không phải được tặng rất nhiều lễ vật sao?
Đôi mắt long lanh, vẻ mặt tham lam ... Hoắc Khê Ninh mím chặt môi, nắm lấy thanh kiếm bên hông, keng một tiếng, ngón tay cái kéo ra một phần của thanh kiếm.
"Cút"
Hạng người này! Cũng xứng cầu thân với nàng sao?
Lưu Thiết Ngưu cả kinh, trên mặt bị kiếm quang sắc bén chiếu rọi, cuối cùng luống cuống tay chân: "Là sao, ngươi nói như vậy là sao? Ngươi dựa vào cái gì nói ta cút?"
Từ nhỏ vóc dấp đã khỏe mạnh, Lưu Thiết Ngưu luôn là người nói người khác cút. Mặc dù Hoắc Khê Ninh đeo kiếm khiến hắn sợ hãi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận thất bại.
Hoắc Khê Ninh không nói thêm lời nào, một tay cam chuôi kiếm ra.
Thân kiếm sáng như tuyết, sắc bén vô song phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của hắn, khí thế lạnh thấu xương. Thanh trường kiếm này đã đẩy lui rất nhiều nguy hiểm cho hắn trong chuyến học đạo vừa qua, bàn tay gân cốt rõ ràng của hắn nắm chặt trường kiếm, chỉ vào cổ Lưu Thiết Ngưu: "Đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa!"
Mũi kiếm mang theo hàn ý, chỉ cách làn da một tấc, khiến Lưu Thiết Ngưu tóc gáy dựng đứng, đồng tử giãn ra, thân thể lắc lư.
Hắn lúc trước đánh nhau với người khác đều là tay không tấc sắt, có khi nào nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén như vậy? Lắc lư vài cái, không thể kiên trì được nữa,đông" một tiếng, hai chân mềm nhữn, ngồi bệt xuống đất.