Chuong 88: Mua Cui (1)
Chuong 88: Mua Cui (1)Chuong 88: Mua Cui (1)
"Đại nương." Cố Đình Viễn kiềm chế xúc động để không lỡ miệng gọi bà là nương, vác theo rương sách, có chút khách sáo: "Cháu đi hội thơ gần đây. Con nhớ tới Nhị Lang ca ca có nói mọi người ở đây nên mới ghé qua thăm một chút."
Hắn không quen nói dối, mặt nóng bừng, gượng gạo nói: "Sach của cháu có dùng được không?”
"Được! Được!" Nhớ tới chính miệng nữ nhi mình khen chữ viết đẹp, Đỗ Kim Hoa lớn tiếng đáp, đi tới cổng hàng rào:"Vào đi, vào nói chuyện đi. Có khát nước không? Thê tử Đại Lang! Thê tử Đại Lang!"
Tiên Bích Hà đang sửa quần áo cho Lan Lan trong nhà, quần áo của hài tử ngắn cũn cỡn, bình thường nhìn cô bé không phát hiện ra, tại sao tay áo và ống quần lại ngắn như vậy?
Nhưng hôm nay, sau khi nói chuyện với muội muội, trong lòng nàng ấy cảm thấy thoải mái, sáng suốt hơn rất nhiêu. Hài tử là một hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, không muốn lại để cô bé chịu uỷ khuất thêm nữa. Không phải chỉ là sửa quần áo thôi sao? Lúc ngàu mùa bận rộn không để ý đến, nhưng bây giờ nàng ấy nhàn rỗi có thể chăm lo cho hài tử.
"Vâng! Con đến đây!" Đặt kim chỉ xuống, nàng ấy bước ra khỏi nhà, nhìn thấy một thanh niên ăn mặc thư sinh đang đứng trong sân, nàng ấy cụp mắt tránh đi: 'Nương, có chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa không để ý hành động của nàng ấy: "Dem nước lên mời Tiểu Cố."
"Đa tạ tẩu tẩu." Cố Đình Viễn chắp tay.
Tiền Bích Hà lùi lại, không nhận lễ của hắn, quay đi rót nước.
"Này! Huynh đệ, ngươi tới rôi à?" Trân Nhị Lang đang ngủ trong phòng, nghe thấy tiếng động liền đi ra. Khi nhìn thấy Cố Định Viễn, hắn ta cười rạng rỡ, khoát tay lên vai: "Tới thăm chúng ta à? Có cần ca ca giúp chuyện gì không?”
Cố Đình Viễn vội vàng giải thích: 'Không có việc gì."
"Vậy chỉ đến thăm chúng ta thôi à? Thật là có ý tứ!" Trần Nhị Lang rất vui vẻ, cười thật cao hứng.
Cố Đình Viễn mỉm cười đáp lại.
Từ khóe mắt, hắn nhìn quanh, tìm kiếm hình bóng muốn thấy nhất.
Hôm nay Trần Bảo Âm ở trong nhà để kiểm tra việc học của bọn trẻ, chưa hề đi ra ngoài. Cho đến khi Cố Đình Viễn uống nước xong cáo từ, nàng cũng chưa hề đi ra.
Cố Đình Viễn không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn là lễ phép nói: " Đa tạ đại nương, cháu xin cáo từ."
"Ừ, đi đi" Đỗ Kim Hoa không giữ hắn lại: "Có thời gian lại tới chơi, có lẽ lúc nào đó chúng ta lại mua sách của ngươi."
Cố Đình Viễn nghe vậy, trong lòng hơi động, đối với nhạc mẫu có chút cảm kích: "Được, tiểu sinh sẽ nhớ kỹ."
Nhìn lần cuối cửa phòng chính, có chút không nỡ rời đi, hắn chắp tay chào Đỗ Kim Hoa và Trần Nhị Lang, xoay người rời đi.
Trần Nhị Lang nhàn rỗi không có việc gì để làm, dứt khoát cùng hắn đi ra ngoài: "Huynh đệ, ta tiễn ngươi!"
"Không, không cần." Cố Đình Viễn vội vàng nói.
Trần Nhị Lang nhanh chóng đuổi kịp hắn, bàn tay vỗ vỗ vai hắn: "Sao ngươi lại khách khí như vậy? Ca ca nói tiễn người là sẽ tiễn người!"
Cố Đình Viễn gầy quộc bị vỗ dưới lòng bàn tay khiến thân hình trở nên thấp bé hơn, Trần Nhị Lang cười một tiếng: "Thư sinh các ngươi thật yếu ớt. Lại đây, ca ca mang rương sách cho ngươi."
"Đa tạ huynh đài, ta có thể tự mang được." Làm sao có thể để nhị cửu huynh vác đồ giùm cho hắn? Khác gì nói ra là hắn vô dụng.
Hai người đang nói chuyện chậm chậm di ra khỏi Trần gia thôn. Trân Nhị Lang tiên hắn một lúc rồi quay vè. mình trên đường trở lại thị trấn.
Cố Đình Viễn đi bộ một mình trên đường trở lại trấn.
Những suy nghĩ hỗn loạn dần dần lắng đọng xuống. Nhạc mẫu vẫn là nhạc mẫu, nhị cửu huynh vấn là nhị cửu huynh, thê tử sao có thể không phải là thê tử của mình? Đúng là kiếp này nàng không lớn lên ở Trân gia thôn, nhưng lần đó hắn nhìn thấy nàng ở cửa hiệu sách, mặc dù có chút khác biệt, nhưng nàng vẫn là nàng. Vẫn không kém phần khôn ngoan, không chịu tiêu phí tới một văn tiền. Vẫn coi trọng việc đọc sách, muốn Kim Lai tham gia thi khoa cử.