[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 93 - Chuong 93: Hoang Loan (3)

Chuong 93: Hoang Loan (3) Chuong 93: Hoang Loan (3)Chuong 93: Hoang Loan (3)

Hơi bạc quyến rũ đến mức Tôn Ngũ Nương lập tức say mê, ngây ngốc nói: "Thật nhiều, Thật là nhiều bạc."

Nàng lớn như vậy, chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, từng thỏi từng thỏi, ngăn nắp xếp chồng lên nhau.

Trân Nhị Lang làm sao để yên? Lặng lẽ trừng nàng ta một cái, bảo nàng ta đừng nói chuyện.

"Bảo Nha?" Đỗ Kim Hoa thận trọng gọi.

Trần Bảo Âm từ từ buộc chặt gói hành lý lại. Đứng dậy nói: "Con ra ngoài đi dạo một chút."

Đi lướt qua mọi người, Đỗ Kim Hoa càng thêm lo lắng, đuổi theo nàng nói: "Bảo Nha, con đừng có nghĩ quẩn..."

"Sao lại phải nghĩ quẩn?" Trần Bảo Âm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn bà, bất đắc dĩ cười nói: "Nương, con chỉ là tâm trạng không tốt nên đi dạo một chút, lát nữa con sẽ về."

Nàng có thể thản nhiên nói ra "Tâm trạng không tốt, điều này khiến Đỗ Kim Hoa cảm thấy nhẹ nhõm. Liếc mắt nhìn quanh sân, vốn muốn rủ một đứa trẻ đi theo nàng, không ngờ ngay cả Lan Lan ngoan ngoãn nhất cũng chạy ra ngoài chơi.

"Con đi đây." Trần Bảo Âm nói xong liền đi ra ngoài.

Lúc này có mấy người phụ nhân đang giặt quần áo bên bờ sông.

Nhưng Trần Bảo Âm không còn nơi nào khác để đi. Trần gia thôn chỉ lớn như vậy, nếu đi xa hơn nàng cũng không yên tâm. Mười lam năm qua, nàng gặp phải không ít tai nạn như bị đẩy xuống nước ở chỗ không người, bị lừa ngã từ trên cây xuống, bị đẩy xuống tảng đá, bị chó cắn... Nàng sẽ không một thân một mình chạy tới chỗ xa lạ ít ai lui tới.

Đi bộ dọc theo con sông đến một nơi người khác có thể nhìn thấy nhưng không bị ai quấy rầy. Đứng yên lặng nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng theo gió thoảng.

Nàng không chú ý tới, cách đó không xa, Cố Đình Viễn dựng một giá đỡ, đang vẽ tranh.

Hắn hôm nay bỏ ra hai mươi tám văn tiền, nhất định phải kiếm lại được, bán tranh cũng là một ý kiến hay. Vì vậy, sau khi rời khỏi Trần giá, không quay lại trấn ngay mà tìm một nơi vắng vẻ có tâm nhìn tốt, dựng giá đỡ vẽ tranh.

Hắn vẽ một bức tranh sơn thủy, mới vẽ được một nửa, trong mặt đột nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng bên bờ sông. không khỏi giật nảy mình, ngòi bút vô tình vạch một cái, vẽ xuống một đường xấu xí.

Hắn không thèm để ý, vội vội vàng vàng quảng bút xuống, nắm lấy vạt áo chạy tới: "Co nương! Cô nương!"

Khi hắn hét lên, nàng quay đầu nhìn sang, trên mặt không một nụ cười, ánh mắt ngưng tụ một cảm giác sắc bén.

Cố Đình Viễn bước chân dừng lại, đứng đó bàng hoàng. Biểu cảm của nàng lạ lẫm, lại có chút quen thuộc.

Lạ lẫm, bởi lúc này nàng vẫn còn là một thiếu nữ vui vẻ, vô tư, đôi mắt luôn trong veo sáng ngời. Quen thuộc là là sau khi lấy hắn, mỗi khi hắn khiến nàng tức giận, không muốn ở bên hắn, chính là bộ dạng này.

"Ngươi, ngươi không sao chứ?" Hắn thận trọng hỏi.

Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn liên hiểu hắn đang nghĩ gì. Quay đầu lại: "Tôi không muốn nhảy xuống sông đâu."

Cố Đình Viễn thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết nàng sẽ không phí hoài bản thân mình, nhưng hắn cũng biết khi nàng tức giận có thể sẽ nhảy xuống. Cho dù không bị ngộp nước, nhưng nước lạnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị ốm.

"Vậy thì tốt." Hắn muốn nói. Nhưng không nói ra miệng, như vậy quá ngu ngốc, nàng sẽ có ấn tượng không tốt về hắn.

Nàng không còn nhìn hắn nữa. Sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra sông.

Cố Đình Viễn do dự một lúc, nhưng không nói gì, quay người bước trở về. Đảm bảo nàng sẽ không muốn nhảy xuống sông, thế là đủ rồi. Tâm trạng nàn lúc này không tốt, nếu đi lên nói chuyện sẽ khiến nàng chán ghét.

Trở lại trước giá vẽ, nhìn thấy một nét mực đậm trong khung cảnh tao nhã. Hắn liếc nhìn cách đó không xa, nàng van lặng lẽ đứng ở nơi đó, trong lòng yên tâm thu tầm mắt lại, cầm bút lên.

Đầu bút phết một đường sửa đổi, nét mực dày khó coi vừa nãy trở thành cây sào trong tay người chèo thuyền.

Một chiếc thuyền nhỏ trên hồ, trên thuyền là khách giang hồ hào sảng, đội nón lá tre, chống sào lướt đi trên mặt nước.
Bình Luận (0)
Comment