Chuong 95: Phan Chia (2)
Chuong 95: Phan Chia (2)Chuong 95: Phan Chia (2)
Tiên Bích Hà không nói lời nào, nhưng cũng có suy nghĩ trong lòng. Nàng ấy muốn đi khám đại phu. Trước đây, trong nhà nghèo, không có nhiều tiên nên nàng ấy không dám nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mà khi Bảo Nha đề cập đến, đã để lại một mong muốn nhỏ nhoi trong lòng nàng ta. Bây giờ trong nhà có khoản tiền lớn một trăm lượng, nàng ấy không khỏi nghĩ lung tung.
"Mua đất!" Trần Hữu Phúc nói: 'Mua mấy miếng đất, để lại cho bọn tử tôn!"
Đỗ Kim Hoa mím môi, trong miệng đắng chát.
Đám người này đều nghĩ cách làm sao với một trăm lượng bạc. Nhưng, đây là tiền của Bảo Nhal
Môi mấp máy, nhưng bà không nói gì. Bà nói không nên lời! Bình thường Bảo Nha thường được ăn bột mì trắng, thì cũng thôi đi, mọi người vẫn là người một nhà có thể nhường nhị, không so đo. Nhưng mà trong tay nàng có một trăm lượng bạc, người khác trong nhà sẽ không thể không đòi hỏi một văn tiền nào cả.
"Con về rồi à?" Bà là người đầu tiên nhận ra Trần Bảo Âm trở về.
Trần Bảo Âm gật đầu, bước vào sân: "Vâng."
Ngay sau đó, mấy cặp mặt sáng rực nhìn nàng. Dừng một chút, nàng cười khẽ.
Đây chính là người nhà của nàng. Tâm tư đơn giản, suy nghĩ rất de hiểu dễ hiểu. Cái gì cũng đều viết lên mặt, thật đáng yêu.
Bước vào phòng chính, nhìn thấy túi bạc vẫn còn trên bàn. Chỉ là nút thắt lỏng lẻo, chắc là đã được tháo ra.
Nàng lại mở ra, lấy từng thỏi bạc lấp lánh ra giữa thanh thiên bạch nhật: "Mọi người nghĩ sao?”
Cái này...
"Đây là của con!" Đỗ Kim Hoa trước tiên nói: "Bảo Nha, con giữ làm của hồi môn đi!"
Nói xong lời này, trong lòng Đỗ Kim Hoa biết nhất định sẽ khiến người trong nhà bất mãn. Kể cả lão gia và nhi tử thân sinh của bà.
Thế nhưng, bà ở trong nhà này không cần phải lấy lòng ai cả. Vì Bảo Nha, bà làm một ác nhân cũng được!
Tại bàn, ánh sáng trên khuôn mặt của những người khác mờ đi một chút. Lời nói của Đỗ Kim Hoa khiến mọi người giống như đang tính toán của hồi môn cho Bảo Nha, làm cho họ không cách nào phản bác.
"Bảo Nha." Trần Hữu Phúc mở lời trước: "Phụ thân muốn mua hai mẫu đất."
Ông là phụ thân của Bảo Nha, có gì mà không nói được?
Hơn nữa ông cũng không phải tư tâm mà vì hậu thế Trần gia.
Đất đai là vàng bạc, chỉ cần có đất đai thì không ai chết đói. Họ là gia đình ruột thịt của nàng, nếu họ không chết đói, nàng còn có gia đình ruột thịt của mình để nương tựa. Điều đó không tốt sao?
Trần Hữu Phúc nói thẳng thắn.
Gật đầu với Trần Hữu Phúc, Trần Bảo Âm lại nhìn vê phía đại ca đại tẩu: " Đại ca, đại tẩu, hai người thấy thế nào?"
Trần Đại Lang nói: "Xây một gian phòng ốc cho muội ở." Bảo Nha đã là một đại cô nương, lại phải sống chung một phòng với phụ mẫu, điều này có phần bất tiện. Trước kia nhà nghèo không có khả năng xây phòng cho nàng, nhưng bây giờ không phải có bạc sao?
Tiên Bích Hà không nhìn nàng, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Sắm đồ đạc trong nhà đi. Chuẩn bị một chiếc giường cưới bằng gỗ tốt cũng phải một, hai năm. Bảo Nha, muội cũng có thể chuẩn bị của hồi môn cho mình." Nữ nhân có của hồi môn nhiều nếu truyền ra bên ngoài, người cầu thân cũng sẽ là gia đình tốt hơn nhiều.
Trần Bảo Âm gật đầu, lại nhìn về phía nhị ca cùng nhị tẩu: "Nhị ca, nhị tẩu, hai người thì sao?"
Trần Nhị Lang ngồi trên một chiếc đòn gỗ nhỏ, tư thế như một con ếch, hắn ta cười: "Cho Kim Lai mời tiên sinh dạy học." Sách tốn tiền, bút, mực, giấy, nghiên mực cũng tốn tiền, nhưng tiêu nhiều tiền nhất là đi bái tiên sinh! Tiên sinh tốt nhất định rất khó bái! Tôn Ngũ Nương nói: "Cả nhà ăn bột mì trắng!" Có đến một trăm lượng, sao còn ăn bánh ngô?
Trần Bảo Âm cười.
Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt, tế nhị che miệng, cố nén cười.
Người nhà của nàng.
Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, nhưng khi nói ra miệng, đều rất đáng yêu như vậy.