Chương 108: Sao Vậy? Nó Te Lên Đầu Ngươi À? (3)
Chương 108: Sao Vậy? Nó Te Lên Đầu Ngươi À? (3)Chương 108: Sao Vậy? Nó Te Lên Đầu Ngươi À? (3)
Diệp Gia tặc lưỡi một tiếng, cởi giày lên giường leo đến bên kia. Bắt lấy cánh tay người bên cạnh đẩy hai cái, không biết là quá nặng hay là tại sao, người nằm vẫn không nhúc nhích. Diệp Gia có chút nóng nảy, đây không phải giằng co với hắn sao, vừa kéo vừa đẩy: "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Tướng công, chàng ngủ sai chỗ rồi! Chàng đang ngủ giường ta, mở mắt của chàng ra nhìn đi!"
Nhưng cái người uống say này nhíu mày, chắc là vì ôn ào nên nhức đầu, hắn bực bội lặng lẽ mở mắt, ánh mắt của hắn dán chặt vào Diệp Gia với khuôn mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. Bỗng nhiên hắn đưa tay ôm lấy cổ Diệp Gia, sau đó, thân hình gầy gò của Diệp Giai như một cánh diều rơi vào trong ngực hắn. Cánh tay của người này giống như kìm sắt để ở ngang hông nàng, khiến nàng động cũng không nhúc nhích được.
Diệp Gia: "II
Hơi thở mát lạnh bao quanh, trái tim của Diệp Gia gần như ngừng đập.
Khi nhận thức được thì tay chân nàng bắt đầu vùng vẫy, muốn tránh thoát, có câu nói đừng giành đồ với người say, say thì làm gì cũng được, hắn say đến mức có thể làm bất cứ điều gì. Diệp Gia thân hình nhỏ nhắn như rắn nước thiếu chút nữa bị hắn bóp gảy không nói, người này lại nổi nóng nàng đá đạp hắn. Mở mắt ra, cúi đầu, động tác nhanh đến mức không phản ứng kịp, một cái hôn nhẹ nhàng sát đến trên môi của nàng.
Chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng tim của Diệp Gia trong khoảnh khắc đó thiếu chút nữa muốn nổ tung.
Nàng đã tê ran, chết lặng nằm ở người này trong ngực. Ngoài cửa sổ gió cũng là hợp với tình thế, trực tiếp thổi tắt ngọn đè dầu trên bàn.
Khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, Diệp Gia tưởng rằng mình sẽ mở mắt cho đến tận trời sáng, nhưng hóa ra, nàng đã đánh giá thấp khả năng đi ngủ ngay lập tức của mình. Chỉ trong vòng ba nhịp, hô hấp của nàng đã bình ổn, trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời chậm rãi mở ra.
Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ trong ngực, hồi lâu, khẽ hu một tiếng. Đưa tay bực bội nhép mi tâm của mình.
Uống rượu hỏng việc, vậy mà hắn thật sự kéo gia nương vào trong ngực. Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã vươn ra.
Nghĩ đến xúc cảm môi kê môi vừa rồi, mùi thơm ngát mêm mại, Chu Cảnh Sâm yên lặng thả lỏng người trong ngực ra. Rón rén xuống giường, đến bên cạnh ngăn tủ lấy chăn đệm ra.
Sờ soạn trải đệm xuống mặt đất, hoàn toàn thiếp đi.
Hôm sau, Chu Cảnh Sâm lại bị cảm giác hít thở không thông buồn bực tỉnh lại. hắn lập tức mở mắt đẩy con vật nhỏ đang ngôi trên mặt hắn ra, bên tai truyên đến tiếng ngao. Hắn nghiêm mặt ngồi dậy. Quay đầu nhìn sang, quả nhiên là chó con của Diệp Gia. Con vật nhỏ này tối hôm qua không biết làm sao lại bò lên trên mặt hắn, suýt chút nữa làm hắn ngạt chết.
Bực bội đánh con vật nhỏ một cái, giọng nữ khàn khàn đột ngột vang lên: "Tướng công, chàng muốn làm gì con của ta?"
Đâu ngón tay của Chu Cảnh Sâm cứng ngắc, ngước mắt đối diện với ánh mắt sáng rực.
“Ta làm sao?”
"Ngang.' Đối với xưng hô thế này, Diệp Gia lại rất thành thật: "Cho con cũng là con."
Chu Cảnh Sâm: '...'
Dừng một chút, chắc là thật sự không biết nên trả lời thế nào. Hắn thông minh lựa chọn đổi chủ đề: "Không phải nói nuôi Điểm Điểm ở trong sân sao?"
"Không được, Điểm Điểm còn nhỏ như thế, làm sao có thể nuôi ở ngoài được?" Diệp Gia gãi đầu một cái, ngáp một cái xuống giường. Bởi vì ngáp, sương mù mông lung trong mắt đều là nước mắt. Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, thiếu nữ trên giường mặt đồ mỏng manh, tóc đen xõa tung trên vai, lộ ra dáng người tinh tế xinh đẹp: "Nếu như bị hu dọa thì phải làm sao? Nếu như bị mèo hoang tha mất thì phải làm sao?"... Nó là sói.
Đương nhiên, Chu Cảnh Sâm sẽ không nói lời này. Chắc là nói xong mấy nữ nhân trong nhà sẽ không dám nuôi. Chu Cảnh Sâm mấp máy môi, nuốt lời lại: "Vậy, có thể thả ở nhà chính là? Ổ của nó đặt ở trên đầu của ta..."