[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118: Có Thể Làm Thịt Heo Om Không (3)

Chương 118: Có Thể Làm Thịt Heo Om Không (3) Chương 118: Có Thể Làm Thịt Heo Om Không (3)Chương 118: Có Thể Làm Thịt Heo Om Không (3)

Sạp hàng đồ tể ở gần phía bắc giữa chợ ngói, trong khoảng thời gian này thịt heo mới bán hơn phân nửa, còn lại hơn phân nửa thịt heo và mấy cái chân giò heo vẫn còn. Người dân trong thị trấn sống trong cảnh nghèo khó và không ăn nhiều thịt. Đồ te hôm nay chỉ giết một con heo, bây giờ dưới sạp hàng chỉ có một đầu heo.

Diệp Gia gọi thợ mổ heo xách đầu heo lên nhìn thử. Lật xem bên dưới, tươi mới vô cùng. Lập tức hỏi giá. Thợ mổ heo và Diệp Gia thật ra đã quen biết, bởi vì Diệp Gia thường xuyên đến mua thịt, hơn nữa mỗi lần mua thịt đều rất hào phóng. Hắn ta lúc này cũng không nói thách Diệp Gia, nói thẳng Diệp Gia muốn mua cộng với một vòng thịt cổ heo, trả bốn trăm năm mươi văn là được.

Nói thật ra, thời đại này rất ít người ăn thịt đầu heo. Ngoại trừ nhà ai tế bái tổ tiên mới mua, bình thường cũng không có nhiều người ăn. Tây bắc bên này bởi vì nuôi rất nhiêu dê, thực chất đầu dê được ưa chuộng hơn. Thịt heo khoảng hai mươi ba văn một cân, thịt đầu heo rẻ hơn chút, mười tám văn một cân. Cái đầu heo này thêm một vòng thịt cổ heo, bán bốn trăm văn không đắt. Lúc này Diệp Gia mỉm cười, lập tức mua cái đầu heo này.

Mua xong xách về quầy hàng, Dư thị đã cùng với ông Tôn mang đồ đạc lên xe bò. Thật xa nhìn thấy Diệp Gia xách thứ gì rất nặng, ông Tôn lập tức tới giúp. Xách đồ lên, Diệp Gia bảo Dư thị về trước. Nàng thì ở lại chợ ngói đi dạo một vòng, chọn mua nguyên liệu nấu món kho.

Đây là lợi ích của vùng biên giới, rất nhiều hương liệu không có ở trung nguyên, ở nơi này có.

Diệp Gia lượn quanh một vòng tìm hương liệu muốn mua, rất thoải mái dùng tiên mua một túi nhỏ. Quay đầu ước lượng xà bông thơm rồi đi đến tây nhai. Buổi sáng bày quầy hàng trễ một lúc, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến việc có thể gửi bán xà bông thơm được hay không, vội vàng qua cửa hàng son phấn hỏi.

Cửa hàng son phấn trên trấn nằm ngay giữa con đường phía tây trấn, cách không xa, đi qua một nén nhang. Dư thị có lẽ biết nàng muốn đi đâu, bảo ông Tôn đợi một chút, đuổi theo Diệp Gia.

Khi đến cửa hàng son phấn biển đóng cửa còn chưa mở ra, một tên người làm nhỏ con câm khăn vải phủi bụi trong cửa hàng.

Nghe thấy có người tiến đến vội vàng tới chào hỏi. Đợi đến khi nhìn thấy Diệp Gia dâu mỡ khắp người, ăn mặc không lịch sự, trên tay câm một gói hàng, tưởng là phụ nhân nông thôn lên trấn tìm việc. Lập tức thu lại nụ cười trên mặt, xua xua tay có chút qua loa nói: "Đến nộp đơn xin việc đúng không? Ngươi đến muộn rồi, người làm trong tiệm đã được tuyển đủ vào ngày hôm trước, đi đi."

Diệp Gia chớp chớp mắt, ngược lại bị hắn ta đột nhiên nói như vậy làm cho sững sờ.

Dừng một chút, cũng không so đó thái độ không tốt của hắn ta, tốt tính nói: "Ta không phải đến xinh việc, ta đến tìm chưởng quầy của cửa hàng. Xin hỏi chưởng quầy của cửa hàng son phấn có ở đây không? Ta có vài thứ muốn hỏi hắn thử xem có thể gửi bán trong cửa hàng hay không.'

"Có đồ tốt gì?" Tên người làm híp mắt khẽ liếc nhìn Diệp Gia: "Ngươi nói với ta là được."

Diệp Gia cau mày, giữ gói hàng không nhúc nhích. Không hề có ý định tức giận, nàng thực sự nói đúng sự thật: "Nếu tiện, tốt nhất vẫn xin chưởng quầy của các ngươi ra một chuyến. Chuyện này sợ là ngươi không làm chủ được."

"Ta là người làm trong cửa hàng, làm sao lại không làm chủ được?" Tên người làm kia không vui: "Cửa hàng ngày bình thường đều là ta trông coi. Rốt cuộc ngươi có chuyện muốn nói hay không? Nếu muốn nói thì nói nhanh, nếu không thì làm phiên ngươi đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của cửa hàng, trong tay ta vẫn còn có chuyện."

Nói thật ra thì, trước khi Diệp Gia đến đã nghĩ kỹ xem phải đàm phán với chủ cửa hàng son phấn như thế nào, bàn bạc giá cả thật tốt. Trong đầu nàng cũng viết ra vài kịch bản, nhưng không ngờ rằng những kịch bản mình viết ra lại vô dụng, một người làm của cửa hàng lại bảo nàng không gặp được chưởng quây.
Bình Luận (0)
Comment