[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123: Sinh Thân Của Doãn An, Ngươi Đi Xem Hắn Thay Nương (5)

Chương 123: Sinh Thân Của Doãn An, Ngươi Đi Xem Hắn Thay Nương (5) Chương 123: Sinh Thân Của Doãn An, Ngươi Đi Xem Hắn Thay Nương (5)Chương 123: Sinh Thân Của Doãn An, Ngươi Đi Xem Hắn Thay Nương (5)

Lúc trước Diệp Gia không phải chưa từng nhìn thấy cách ăn mặc của phụ nhân giàu sang trên trấn, đều không may đẹp như thế này.

Sau khi mặc túi lưới trên lưng rủ xuống xong, Dư thị lại thuận tay búi tóc cho Diệp Gia.

Đây là vẫn còn chưa trang điểm, nhưng đã nâng cấp giá trị nhan sắc của nàng lên mấy cấp bậc. Có câu nói người dựa vào cách ăn mặc, ngựa dựa vào yên, Diệp Gia sửa soạn một chút như vậy, khẽ cười cũng có thể cười đến lóa mắt người khác. Dư thị nhìn nàng ngược lại có chút lo lắng trong lòng: "Ăn mặc như vậy con lên trên trấn một mình sợ là không thể an tâm, đợi ta thay y phục, ta cũng đi cùng.”

Nói chuyện xong, bà ấy lại thở dài: "Nếu như Doãn An ở nhà thì tốt rồi."

Diệp Gia lập tức hiểu được ý của bà ấy, quá gây chú ý. Nhưng chuyện này cũng hết cách, từ nay về sau nếu còn phải làm ăn, sửa soạn vẻ be ngoài là điêu cần thiết. Thấy Diệp Gia đã thay y phục xong, Dư thị cũng không bảo nàng cởi ra.

Giữa trưa ăn một bữa vô cùng đơn giản, hai người lại cầm xà bông thơm đến cửa hàng son phấn trên trấn.

Bây giờ lại không hề bị ngăn lại, tiểu nhị của cửa hàng son phấn đi nói với chưởng quầy. Chưởng quầy của cửa hàng son phấn là một nữ chưởng quầy, có khuôn mặt vuông, xương gò mát rất cao, hốc mắt hãm sâu, tướng mạo có chút cay nghiệt.

Buổi chiêu đã sớm đợi trong tiệm, nhìn thấy hai nữ tử một già một trẻ tiến đến, lập tức đôi mắt sáng lên.

Tướng mạo của Diệp Gia không tâm thường, Dư thị tất nhiên cũng không tâm thường.

Trên thực tế, người có thể sinh ra hài tử có dung mạo giống như Chu Cảnh Sâm, tướng mạo của mẫu thân đương nhiên cũng không kém. Dư thị lúc tuổi còn trẻ là một trong hai mỹ nhân của Yên Kinh, so với tài nữ khác, bà ấy chính là dựa vào khuôn mặt chiếm được danh tiếng là một trong hai mỹ nhân. Già cũng khó giấu được sự xinh đẹp. Ngày bình thường che giấu không hiện ra, bây giờ đã sửa soạn, thể hiện thần thái, được gọi là một mỹ nhân đẹp như tranh vẽ.

Chưởng quầy bị phong thái phu nhân thế gia của Dư thị hù cho sửng sốt một chút, đợi Diệp Gia lấy xà bông thơm ra, nói đến chuyện buôn bán, lập tức trở nên vô cùng cẩn thận: "Ta họ Dương, người ngoài gọi ta là Dương Tứ Nương.'

Dương Tứ Nương đương nhiên nhận ra xà bông thơm, vừa lấy đồ ra nàng ta lập tức nói rõ mình có ý định mua xà bông thơm.

Diệp Gia thở phào nhẹ nhõm, cũng không vòng vo với nàng ta: "Không biết Dương chưởng quầy muốn ra giá bao nhiêu?"

Ánh mắt Dương Tứ Nương đảo một vòng trên mặt Diệp Gia và Dư thị, không đáp ngược lại hỏi trong tay hai người cung cấp được bao nhiêu miếng.

"Mười miếng, đồ không nhiều, để lại mấy miếng cho nhà dùng." Diệp Gia cũng thẳng thắn, nếu như thành tâm muốn buôn bán, tất nhiên phải nói rõ ràng: "Nhưng nếu có thể gửi bán thời gian dài, chúng ta có thể cung cấp được nhiều hàng hơn."

Diệp Gia vừa nói ra lời này, tâm tư của chưởng quầy lập tức hiện lên.

Chắc là thấy Diệp Gia mặt mỏng, Dư thị lại trông nhu ngược không làm sản xuất. Nghĩ rằng người này một ngày tới hai chuyến vội vã như vậy, nhất định là đang vội bán hàng ra, cân dùng tiền gấp, thái độ của nàng ta lập tức cao lên. Ỷ vào cửa hàng son phấn của nàng ta ở trên trấn, nàng ta đảo mắt, nói thẳng muốn ra giá mua một trăm văn một miếng.

"Hai vị có chỗ không biết, thứ này ở trấn Lý Bắc có quy định khác với trung nguyên. Người trung nguyên ai cũng đầy hầu bao, tất nhiên bỏ tiền ra mua được. Dân chúng ở trấn Lý Bắc cuộc sống khó khăn, mua không nổi đồ quá đắt đỏ. Cho dù đồ tốt định giá cao cũng không bán được, thì cũng vô ích.'

Chưởng quầy nói chắc như đỉnh đóng cột: "Hơn nữa, xà bông thơm hai người các ngươi lấy ra này nhìn bê ngoài thật ra không tính là quá tốt. Hồng nhạt, mùi hương mặc dù không tệ, bán ở trấn Lý Bắc cũng được. Nếu như ta mua, cũng chỉ có thể bán với giá thấp. Làm ăn cũng không thể không kiếm tiền, ta ra một trăm văn đã là giá tiền rất phúc hậu rồi."
Bình Luận (0)
Comment