Chương 141: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (1)
Chương 141: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (1)Chương 141: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (1)
Chữ viết phía trên cũng rất điên cuồng, Diệp Gia thấy được rõ ràng: Bằng lòng với số mệnh cho nên không lo...
Người tốt, một thầy bói phong kiến mê tín!
Chẳng trách lúc trước Diệp Gia nhìn thấy hắn ta đã cảm thấy hắn ta trông quen mắt, thầy bói không phải đều trông giống như thế này sao?
"Đệ muội, sắc mặt sao vậy?" Quách Hoài vẫn rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Diệp Gia đoán được nàng đã nhìn thấy gì đó. Nhưng mà hắn ta cũng không thèm để ý, vuốt vuốt ria mép thưa thớt. Cười híp mắt nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia lắc đầu, không có ý định kỳ thị nghề nghiệp của người khác. Trên thực tế, trong lịch sử đã có không ít danh nhân cũng là thây nói. Cho dù là thầy bói thật hay giả, những người theo kiểu thây bói đều sẽ nhìn mặt mà nói chuyện. thế là Diệp Gia cũng thu hồi những ý nghĩa lung tung kia. Suy nghĩ một chút cũng cười nói: "Nếu Quách đại ca không chê, sau này rảnh rỗi tới nhà dùng cơm."
Quách Hoài nhìn nàng cười cười, bỗng nhiên nói một câu: "Doãn An cưới được nàng dâu tốt.
Diệp Gia: "..." Khen nàng thì khen nàng, liên quan gì tới Chu Cảnh sâm?
Diệp Gia chuyển lời lại, trong lòng Quách Hoài tự có cân nhắc. Chuyện sau đó không nhiều lời với Diệp Gia, Diệp Gia cũng không hỏi nhiều.
Ngẩng đầu thấy sắc trời không còn sớm, Diệp Gia ngồi lên xe bò của ông Tôn quay vê.
Mấy đứa trẻ trong nhà đã chơi chung với nhau. Hoặc là nói, hai đứa cháu trai của Tôn gia đang dỗ dành Nhuy Tả Nhi chơi. Có lẽ biết được Chu gia là chủ của tổ phụ, hai người làm gì cũng để Nhuy Tả Nhi quyết định, Nhuy Tả Nhi cũng là đứa trẻ tốt tính, hoàn toàn không cần bọn chúng dỗ. Diệp Gia sau khi vào cửa, Nhuy Tả Nhi đang mang theo hai đứa trẻ của Tôn giả ngồi xổm trước ổ Điểm Điểm thì thầm.
Điểm Điểm từ sau khi dáng dấp lớn hơn một chút, tính hình cũng trở nên hung dữ. Nó cũng khác so với chó bình thường, sẽ không sua bay bạ, chỉ thích núp trong bóng tối lang lặng mà nhìn chằm chằm vào người khác. Ôm đến Chu gia lâu như vậy, ngay cả bà Vương hàng xóm cũng không biết Chu gia đang nuôi một con chó không sủa.
Diệp Gia trở về, Điểm Điểm từ trong ổ nhảy lên một cái. Nhanh chóng vọt tới một bên chân nàng, vòng quanh chân của nàng ngửi mùi.
Tiếng kêu ngao ngao vẫn còn mang theo âm sữa, ông Tôn phía sau cất kỹ xe bò nhìn thấy nhịn không được nhìn lâu thêm một chút. Lạ thật, con chó xám này càng ngày càng giống sói? Tò mò trong lòng, đã thấy Diệp Gia ngồi xổm người xuống ôm lấy con vật nhỏ, con chó lông xám kia ngẩng cái đầu nhỏ lên từ trong ngực Diệp Gia không ngừng liếm cằm Diệp Gia, thế là ông ay lại thu hồi ánh mắt lại.
Dư thị từ sân sau đi ra, bên chân còn dính bùn đất.
Chu Cảnh Sâm không ở nhà, ba khóm rau hẹ ở sâu sau kia đều là do Dư thị chăm sóc. Bởi vì thu nhập trong nhà phần lớn đều là kiếm được từ chỗ sạp hàng ăn, Dư thị cực kì yêu quý ba miếng đất đó, tưới nước bón phân đều tự đi làm.
Hôm nay cả một ngày Diệp Gia đều chạy ở ngoài, không có thời gian rảnh rỗi. Dư thị ở nhà sớm đã xử lý rau hẹ xong đặt ở bếp, rảnh rỗi còn đi mua hai cái đầu heo về. Học theo cách Diệp Gia xử lý mỗi ngày, làm sạch sẽ. Chỉ là bà ấy không biết kho, nếu không thịt đầu heo này đã được kho xong từ lâu. Thấy ông Tôn đi theo phía sau Diệp Gia, Dư thị lập tức chắc chắn trong lòng.
Bởi vì muốn mời khách, Diệp Gia cố ý làm mấy món ăn. Đúng lúc kho đầu heo, Diệp Gia và Dư thị mời ông Tôn ngồi ở trong sân.
Chuyện cũng chỉ có một chuyện là mướn người làm việc.
Trấn Lý Bắc không có người môi giới, đa phân chủ quán trên trấn mướn người làm việc đều đặc biệt được người quen giới thiệu. Hoặc là tìm người trong họ hàng trong thôn làm giúp, hoặc là bảo khách quen trong cửa hàng truyền miệng.