[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (6)

Chương 146: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (6) Chương 146: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (6)Chương 146: Nhà Chúng Ta Chuyển Đến Trấn Đông Hương (6)

Nhưng nhìn thấy bụi mù cuồn cuộn cách đó không xa, tai thính đúng là nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn. Cuối cùng Diệp Gia cũng tin mã phỉ thật sự đã tiến vào thị trấn. Nhưng mà tại sao? Trong trấn Lý Bắc có mười thôn, lần trước khi Chu Cảnh Sâm vẽ bản đổ nàng nhìn vài lần, trấn Lý Bắc được bao quanh bởi các thôn hình vòng tròn ở trung tâm. Theo logic thông thường, không phải bọn mã phỉ nên vào thôn trước sao?

Diệp Gia cau mày, vừa cảm thấy chuyện này có điểm gì là lạ, vừa không dám kiểm tra vận may của mình đi xem tình hình một chút. Nếu đúng là mã phỉ tiến vào thị trấn, nàng có mấy cái đầu để đủ cho bọn hắn chặt? Hoặc là ngại ngoại hình của mình còn chưa đủ thu hút người khác?

Xe bò chạy tới cổng thị trấn, ông Tôn nói, không đi con đường thường di kia, đổi thành đi đường nhỏ về thôn.

Đến thôn, mọi nhà trong thôn đều đóng cửa. Nhiều gia súc, gia cầm của người dân nuôi trong sân nhà biến mất. Diệp Gia biết nhà nào trong thôn cũng đào hầm, có lẽ đều giấu gia súc trong hầm.

Một cái thôn lớn như vậy, vậy mà trong thời gian một buổi sáng đã không thấy bóng dáng, sân Chua gia vẫn khóa lại không mở ra. Nhuy Tả Nhi đang ở nhà bà Vương. Bọn họ đi đến trước cửa nhà bà Vương, cửa Vương gia tất nhiên cũng đóng chặt, giống như không có người. Ông Tôn chạy đến cổng thôn nhìn một lát, trở về nói dẫn các nàng đến ngọn núi phía sau.

"Ngọn núi phía sau có hang ẩn nấp." Ông Tôn lúc này nói chuyện lại cực kì nghiêm túc: "Quay về cầm đồ quý giá đi trước, đến ngọn núi phía sau tránh nạn."

Diệp Gia nghe giọng điệu của ông ấy, lại nhìn dáng vẻ tránh nạn thành thạo của Vương gia thôn. Bất tri bất giác ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Lập tức không còn xoắn xuýt, nhanh chóng về nhà lấy đồ quý giá trong nhà ra cùng với Dư thị, Diệp Gia thuận tay ôm Điểm Điểm chẳng biết trốn ở phía sau cửa từ lúc nào rồi đi.

Chuyện xảy ra đột ngột, Dư thị vậy mà không quên xách hai túi bột mì lên. Đồ đạc sau bếp bà ấy đều mang hết lên xe.

Đợi ông Tôn đưa hai người đến ngọn núi phía sau, Diệp Gia nhớ tới lúc trước hang động tìm được khi đi dạo ở ngọn núi phía sau. Nên cùng với Dư thị hai người đi về phía cái hang đó. Ông Tôn lo lắng cho cháu trái trong nhà, nói trở bề thôn của mình xem thử rồi rời đi.

Mẹ chồng nàng dâu hai người tới cửa hang, suýt chút nữa thì bị một cây đao chém chết. tay mới sờ đến cỏ cây che hang động, mấy đao đã vung tới. Đợi Diệp Gia lên tiếng, bên trong mới thu hồi đao. Trốn ở trong hang động quả nhiên là người trong thôn, một cái hố giấu bảy tám người, đều là người già trẻ em. Trùng hợp thay, bà Vương đang ôm Nhuy Tả Nhi ở bên trong.

Nhụy Tả Nhi nhìn thấy Dư thị và Diệp Gia, mắt đỏ bừng nhào tới ôm lấy chân Diệp Gia.

"Thẩm nương, tổ mẫu." Cô bé còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bị bế đến chỗ này, cô bé tủi thân.

Thấy là người trong thôn, các nàng cũng mở đường cho người hai người tiến vào. Diệp Gia và Dư thị ngồi xổm đi vào, hang động chật chội một đám nữ nhân mùi cũng không dễ ngửi. Phụ nhân khác sống không bằng Chu gia, ngày bình thường cũng chẳng cần tắm rửa. Thời tiết nóng lên, mùi cũng có chút khiến cho người ta choáng váng.

Diệp Gia ngồi xổm một lát, muốn đi ra ngoài hít thở, bị bà Vương kéo lại.

"Gia nương, ít nhất là ba ngày, đừng ra ngoài." Bà Vương nói chắc như đỉnh đóng cột: "Đám mã phi kia đêm nay sẽ vào thôn."

Bà Vương chắc chắn như vậy, phụ nhân khác cũng không có ý phản bác. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn hắn, Diệp Gia cũng bỏ qua chút tâm tư già mồm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mã phỉ tại sao lại đến đột ngột như vậy? Tại sao không hề có chút cảnh báo nào?"

"Mã phỉ bình thường đều tới nhanh, khi trời tối sẽ vào thôn hoặc tiến vào thị trấn, cướp giật, cướp một vòng là đi.'
Bình Luận (0)
Comment