Chương 156: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (8)
Chương 156: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (8)Chương 156: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (8)
Một cái khác ở nơi giao giữa trấn Lý Bắc và trấn Đông Hương, vì thuận tiện xuất binh cho hai trấn. Cũng được gọi là doanh trại phía Tây. Nơi này được hai giáo úy khác nhau quản lý. Giáo úy của doanh trại phía Bắc có họ Thẩm, giáo úy của doanh trại phía Tây họ Ngưu. Hai người lệ thuộc vị tướng họ Dương, bản lĩnh tương đương với cấp bậc. Nhưng bởi vì được phái đến biên giới Tây Bắc phòng thủ, chức quyền cũng mơ hồ cho nên lúc gặp chuyện thường sẽ vung tay mặc kệ. Nếu không phải lần này thổ phỉ bị người Trình gia đánh lui, bên trên nhận được tin tức phái người xuống điều tra. Hai người đều sợ phải chịu trách nhiệm cho nên mới vội vàng phái binh lính đến đó điều tra, âm mưu đẩy cái nồi này lên đầu đối phương. Cho nên hôm nay hắn mới có thể quay về trấn Lý Bắc. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hai ngày nay có nhiều binh lính đến thôn này điều tra như vậy.
Tất nhiên là không thể nói nhiêu về việc này. Chu Cảnh Sâm trịnh trọng cảm ơn ông Tôn đã giúp đỡ hai nữ nhân của nhà mình, may mà có ông ấy cho nên mấy người bọn họ mới có thể kịp thời trốn thoát thị trấn vào lúc hỗn loạn.
"Làm gì có, vào lúc đó, tất cả đồ đạc đã được chất lên xe. Ta chỉ đưa người vê thôn như bình thường." Ông Tôn vội vàng xua tay: "Hơn nữa, ngày thường ta nhận nhiều ân huệ của Chu gia cho nên việc này cũng đáng.'
Hai bên nói vài lời khách sáo rồi đi vào trong nhà. Ông Tôn khom người, thái độ nói chuyện với Chu Cảnh Sâm hoàn toàn khiêm tốn. Không biết vì sao, đứa nhỏ này của Chu gia lại khiến cho ông Tôn có cảm giác áp bức, căng chặt da đầu. Cho dù đã gặp hắn không ít lân, nhưng mỗi lần ở trước mặt Chu Cảnh Sâm thì ông ấy lại hành động vô cùng cẩn thận. Chu Cảnh Sâm dường như chú ý tới dáng vẻ quấn bách của ông ấy, đang chuẩn bị lên tiếng mời ông Tôn vào phòng ngồi xuống. Bỗng nhiên có tiếng gọi từ bên giếng: "Tướng công, chàng đi đâu thế?"
Chu Cảnh Sâm quay đầu lại: 'Hả?"
"Chàng lại đây một chút." Đang nói, Diệp Gia đặt con gà đã chết hẳn vào trong chậu, vẫy tay với hắn.
Chu Cảnh Sâm sửng sốt một chút, nghe lời đi đến. Ánh mắt của Diệp Gia từ từ nhìn xuống, vô tình nhìn xuống phần đùi của hắn, sau đó nhướng mày đứng dậy. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhìn theo ánh mắt của nàng, vẫn còn có con vật nhỏ cắn vào quân của hắn. Nhìn dáng vẻ liều mình vặn vẹo kia, Diệp Gia sợ chúng gãy cổ. Khóe miệng nàng bỗng nhiên cong lên, thúc giục: "Chàng định dẫn con ta đi đâu?"
Chu Cảnh Sâm: ".......
Con ta.
Rất lâu rồi không nghe ba chữ này. Nghe lại lân nữa vẫn khiến người ta cảm thấy chấn động. Nhìn con vật rất hung dữ, hàm răng còn chưa đủ sắc cho nên chưa thể cắn thủng quần của hắn. Trong cổ họng phát ra tiếng kêu, mặc dù chưa lớn nhưng mà xương đùi lại rất khỏe. Chu Cảnh Sâm hơi hơi cúi eo, dùng hai ngón tay nắm chặt miếng thịt sau gáy. Con vật nhỏ đang cố cắn xé chân hắn bị ép mở miệng. Chu Cảnh Sâm nhấc con vật nhỏ sang một bên. Cười nói: "Không tệ, con vật này được nàng nuôi rất..."
Còn chưa nói xong, con vật nhỏ kia đã lao đến, lại cắn vào ống quần khác của hắn.
Chu Cảnh Sâm: "... Dữ?"
Thời gian lâu, có vẻ Điểm Điểm đã hơi quên mùi vị của Chu Cảnh Sâm.
"Không còn cách nào khác, nếu nó không hung dữ một chút thì làm sao có thể bảo vệ ta và nương." Diệp Gia đi tới ôm con vật nhỏ vào trong lòng.
Con vật ngửi thấy mùi của Diệp Gia thì yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng vẫn ghé vào trong lòng Diệp Gia nhìn chằm chằm vào Chu Cảnh Sâm với tư thế sẵn sàng.
Dáng vẻ nhỏ bé hung tàn kia, giống như hận không thể cắn đứt cổ của người lạ đi vào nhà mình.
"Ta là kẻ xấu sao?" Hắn bỗng nhiên nói ra câu này, Diệp Gia cũng cười chọc ghẹo: "Không phải sao?"