[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163: Mở Mắt Ra Mà Xem (7)

Chương 163: Mở Mắt Ra Mà Xem (7) Chương 163: Mở Mắt Ra Mà Xem (7)Chương 163: Mở Mắt Ra Mà Xem (7)

Thấy là hai phụ nhân nhỏ xinh đẹp thì còn sửng sốt một chút. Diệp Gia hàm hồ nói tướng công nhà mình và Viên Thành Lãnh là đồng nghiệp, sau đó mới nói đến việc muốn tìm nhà.

Nếu như muốn chuyển nhà vì vấn đề an toàn thì yêu cầu hàng đầu của Diệp Gia là ở gân quân doanh. Nếu như có thể có sân, thuận tiện lấy nước, còn có thể trông chút cây chút rau thì tốt.

Viên Sinh vừa nghe vậy thì lập tức tính toán cho nàng, dựa theo yêu cầu của Diệp Gia để sắp xếp cho nàng. Hắn ta cũng là một người làm việc nhanh nhạy, nhanh chóng dẫn Diệp Gia đi xem. Diệp Gia đi theo hắn ta đến trưa, nhìn bốn, năm căn nhà. Cuối cùng chọn được một căn nhà ở phía Bắc có năm gian phòng và một chiếc sân rộng, ở ngay bên cạnh doanh trại. Khi yên tĩnh thì còn có thể nghe thấy tiếng thét của binh lính khi luyện tập. Căn nhà này có diện tích rất lớn, bên trong sân cũng có một cái giếng, bốn phía có rất ít hàng xóm. Tất cả điều kiện đều không tệ, điều duy nhất là cách trấn có chút xa. Nếu như thích vui vẻ ồn ào thì chỉ sợ không hợp với nơi này.

Căn nhà này không chỉ cách trấn xa, mà cũng cách hàng xóm xung quanh có chút xa. Hơn nữa, giá cả cũng có chút đáng sợ, đất ở thị trấn nhỏ phía Tây Bắc không đáng tiền. Nhưng căn nhà này, Viên Sinh báo giá hai mươi năm lượng bạc. Diệp Gia còn chưa nói chuyện thì Diệp ngũ muội đã bị dọa không nhẹ. Hai mươi lam lượng bạc, một căn nhà như vậy có thể lấy sạch tiền của một gia đình thịnh vượng. Lúc Diệp tứ muội xuất giá thì cũng chỉ có 10 lượng tiên sính lễ. Hai Diệp tứ muội gả đi cũng không bằng số tiền này. Có lẽ Viên Sinh cũng biết giá này có chút cao, hắn ta do dự phút chốc, nói thằng nhiều nhất thì cũng chỉ có thể giảm được ba lượng, không thể rẻ hơn quá nhiều. Diệp Gia bảo hắn ta đi đàm phán, chỉ nói nếu hắn đàm phán được xuống 20 lượng thì có thể bàn giao và trả tiên ngay lập tức. Bận làm đến trưa, sắc trời dan dần muộn, họ đã nóng lòng muốn ăn cơm. Vất vả đến trưa, mấy người đói đến mức ngực sắp dính vào lưng. Diệp Gia dẫn mấy người ra đường phố của trấn Đông Hương phố ăn mì. Vốn nghĩ phải đợi 1 ngày thì mới có kết quả, ai biết bọn họ vừa ăn hết một bát mì thì Viên Sinh kia đã tìm đến, nói là chủ nhân căn nhà đồng ý bán với giá hai mươi lượng bạc. Diệp Gia cũng thống khoái, để Viên Sinh gọi chủ nhà đến. Mặt đối mặt viết khế ước. Một tay giao tiền một tay giao khế đất.

Trước khi trở vê, Diệp ngũ muội hỏi Diệp Gia: "Tỷ, khi nào thì tỷ sẽ chuyển đi?"

Diệp Gia suy nghĩ một chút, đáp lại: Ngày mai…

Diệp ngũ muội gật đầu không nói gì. Hơn nữa lúc Diệp Gia sảng khoái lấy bạc ra thì Diệp ngũ muội trố mắt rụt lưỡi, cả buổi đều không nói nên lời. Sau khi sắp xếp ổn thoả, vài người bọn họ cũng không tiếp tục ở lại trấn. Nhanh chóng lên xe bò quay vê trước khi trời tối. Đầu tiên là đưa Diệp ngũ muội trở về nhà, Dư thị dắt tay Nhuy Tả Nhi đứng ở cửa thôn trông mòn mắt. Nhìn thấy Diệp Gia ở phía xa xa trở về thì mới bình tĩnh lại.

Bà ấy nhanh chóng bước đến đón, Diệp Gia không nói gì mà chỉ gật đầu với bà ấy thì bà ấy lập tức hiểu ra.

"Khi nào thì chúng ta sẽ chuyển đi?" Hôm qua Dư thị nghe Chu Cảnh Sâm nói xong thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Hôm nay Diệp Gia không có ở đây, trong nhà không có người nên bà ấy càng hoảng sợ.

Trước đây trong nhà không có ai thì cũng không có cảm giác này, bây giờ thì hoàn toàn không chịu được cảm giác trong nhà không có ai.

"Sẽ chuyển đi vào ngày mai." Diệp Gia kiên định nói: "Ngày nào mí mắt của con cũng nảy rất mạnh, cảm thấy nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra."

Dư thị gật đầu: "Vậy được, hôm nay đi ngủ sớm."
Bình Luận (0)
Comment