Chương 166: Ngươi Đang Làm Gì Vậy? Đang Suy Nghĩ Nửa Đời Trước Của Ta Sao? (2)
Chương 166: Ngươi Đang Làm Gì Vậy? Đang Suy Nghĩ Nửa Đời Trước Của Ta Sao? (2)Chương 166: Ngươi Đang Làm Gì Vậy? Đang Suy Nghĩ Nửa Đời Trước Của Ta Sao? (2)
Chu Cảnh Sâm cười cười, không cần Diệp Gia hỏi thì đã nói mục đích mình quay về đây. Bây giờ đầu óc của Diệp Gia đã tỉnh táo, thật ra cũng đoán được suy nghĩ của hắn. Ngày mai phải dọn nhà, Chu Cảnh Sâm không yên lòng cũng phải: "Công việc của chàng kéo dài bao lâu?"
"Ít nhất bốn, năm ngày." Thật ra Chu Cảnh Sâm đã nói tất cả những vấn đề nên được hỏi một cách rõ ràng, nhưng mà nếu người khác không thắc mắc thì công việc của bọn họ cũng không quá đặc biệt. Tất nhiên là cùng tiến cùng lùi. Nhưng mà hắn và cấp trên có giao tình, ngày mai có thể mượn miệng rời khỏi một ngày. Tối nay trở về một là để bảo vệ nhà, hai là ngày mai muốn tự mình đưa hai lớn một nhỏ của nhà mình đến trấn Đông Hương. Vài này ngày bên ngoài có chút loạn, bởi vì chuyện thổ phỉ đồ sát thôn mà loạn lên.
Không ít người thừa nước đục thả câu qua chuyện của thổ phỉ, gây náo loạn không ít ngôi làng. Trong nhà có tặc, cô nương bị người ta bắt đi làm mất sự trong sạch, lòng người bàng hoàng. Diệp Gia gật đầu, đi vào phòng cùng hắn.
Đệm của Chu Cảnh Sâm vẫn còn ở trong tủ, nhưng mà trong thời tiết như bây giờ thì cũng không cần chăn đệm. chỉ cần trải chút y phục lên trên đống rơm dưới mặt đất là có thể ngủ được. Diệp Gia để cho hắn chiếc chiếu rơm, còn cố ý lấy chút nước nóng lau qua. Ở quân doanh, Chu Cảnh Sâm không tiện tắm rửa, nhưng lúc trở về nhà thì không thể không tắm rửa.
Bây giờ hắn đứng ở ngoài sân tắm nước lạnh. Dưới ánh trăng, nam tử chỉ mặc chiếc quần lót mỏng ngẩng đầu gội gáo nước lạnh từ trên xuống dưới. Thân hình của hắn, khung xương tuấn tú mạnh mẽ, vai rộng eo hẹp, hai đùi thon dài. Thân trên để mình trân, hạ thân cũng chỉ có chiếc quần lót mỏng treo ở trên eo... Diệp Gia đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm, mắt sắc bén phát hiện mông của hắn còn rất tròn. Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn thấy bóng người ở chỗ cửa sổ thoáng qua một cái, đáy mắt lấp lánh ý cười. Nhất cử nhất động của hắn như đi mây nước chảy, sự phong lưu của công tử ở bên trong khó che giấu. Y phục kia bị nước giếng làm ướt dính vào cơ thể, những phần cơ bắp như được vẽ ra. Nếu mặc như vậy thì còn không bằng cởi ra... Trong đầu đột nhiên hiện lên màu phế thải nào đó, Diệp Gia gõ vào đầu mình một cái. Nhảy lên rồi nằm thẳng xuống giường, nằm uych một cái. Mặt không biểu lộ mà kéo chăn mỏng lên che gương mặt lại, nóng muốn chết, nhưng vẫn mạnh mẽ ép bản thân mình đi ngủ. Chu Cảnh Sâm mang theo hơi nước đi vào phòng, Diệp Gia đã ngủ say.
Hắn: "..."
Đây là lợn sao? Vừa rồi còn trốn ở cửa sổ nhìn lén, bây giờ lại ngủ say thế này rồi? Không hiểu hắn lại có cảm giác như người mù được tán tỉnh, Chu Cảnh Sâm cười một tiếng. Đứng ở bên giường nhìn một lát, đưa tay kéo chiếc chăn đang che đầu Diệp Gia xuống.
Quả nhiên, chỉ mới che một lúc mà đã nóng đến mức đầu đầy mồ hôi. Hắn hoàn toàn chút không nói gì mà mang cúi xuống mang con chó ra nhà chính. Điểm Điểm nằm ở trong ổ dùng đôi mắt xanh nhìn hắn. May là sau khi đi tiểu, Điểm Điểm đã nhận ra đây là người cha già mình không thường gặp, lúc này mới không cắn cho hắn một cái. Hôm sau trời vừa sáng, ông Tôn đã kéo xe bò đến. Không cần Dư thị và Diệp Gia động tay, hai người ông Tôn và Chu Cảnh Sâm đã mang rương lên xe bò. Dư thị giúp Nhuy Tả Nhi thay y phục, một bộ y phục rất không đáng chú ý. Diệp Gia ở trong bếp làm đồ ăn, đúng lúc vẫn còn thịt gà chiên và nội tạng gà từ ngày hôm trước. Nàng làm mười chiếc bánh hấp, kẹp đồ ăn lại rôi đặt vào trong túi cho vào giỏ. Chờ đến khi làm xong thì cũng bắt đầu ăn bữa cuối cùng, Diệp Gia lại đi vào phòng gọi Chu Cảnh Sâm đến. Chu Cảnh Sâm nhìn cái nồi trống không lớn phía trước, chớp chớp mắt, hơn nửa ngày không hiểu nàng có ý gì.