Chương 168: Ngươi Đang Làm Gì Vậy? Đang Suy Nghĩ Nửa Đời Trước Của Ta Sao? (4)
Chương 168: Ngươi Đang Làm Gì Vậy? Đang Suy Nghĩ Nửa Đời Trước Của Ta Sao? (4)Chương 168: Ngươi Đang Làm Gì Vậy? Đang Suy Nghĩ Nửa Đời Trước Của Ta Sao? (4)
Diệp Gia không nói chuyện, dù sao cũng không ngờ trong lòng tiểu muội muội không thích nói chuyện lại nghĩ như thế.
“Muội cãi nhau với người nhà sao?"
"Ừ.' Diệp ngũ muội dùng tay áo lau má, khóc thút thít nói: "Tối hôm qua, Thanh Hà nói lời của tam tỷ cho cha và nhị cả. Kết quả không những không nói chuyện mà còn vô cùng giận dữ. Nương cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, muội nói muốn rời đi nhưng lại bị cha đánh. Nhị ca nói muội hồ đồ, nữ nhi chỉ biết hướng ra phía người ngoài. Một nhà lớn nhỏ vừa khóc vừa nháo, dù sao thì muội cũng muốn rời đi."
Ngày đó nhìn thấy thái độ của Diệp Tô thị thì Diệp Gia đã liệu đến kết quả này, cho nên lúc nghe Diệp ngũ muội nói nàng mới không giật mình.
"Vậy cha nương có biết ngươi chạy ra ngoài không?" Diệp ngũ muội không nói gì.
"Sớm muội thì bọn họ cũng biết. Ngũ muội, tỷ không thể đưa muội đi nếu chưa được cha nương đồng ý. Nếu như ta đưa muội đi, sau này trong nhà tìm ta làm loạn, chắc chắn chỗ ta cũng không có kết quả tốt."
Không phải Diệp Gia lạnh lùng, mà nàng suy đoán dựa vào hành động trước đây của nhà họ Diệp. Diệp Gia dựa vào ân huệ của nguyên chủ để nhắc nhở bọn họ tránh nguy hiểm đã tận tình tận nghĩa, cũng không muốn từ này về sau vẫn dính dáng với bọn họ.
"Ta biết." Diệp Gia mới chỉ gặp mặt vài lân thì đã nhìn ra, Diệp ngũ muội ở bên cạnh Diệp Tô thị thì làm sao có thể không biết? Nhưng mà nàng ấy cũng không còn cách nào khác, nàng ấy vốn được định sẵn là nữ nhi được gả ra ngoài để mang về tiền cho gia đình.
Diệp ngũ muội cảm thấy, thay vì để cha nương làm chủ thì không bằng nàng ấy nhanh chóng rời khỏi trước: "Cho nên sau khi muội ra cửa thì đã bị nhị tẩu nhìn thấy, Thanh Hà cũng biết. Hai người đều không ngăn cản. Hôm qua cha rất tức giận, cả nhà đều bảo muội cút ra khỏi cửa nhà họ Diệp, từ nay vê sau đừng bước vào cửa nhà họ Diệp nửa bước..."
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Gia, trong mắt đều là sự hoảng sợ: "Nếu muội đã chạy ra ngoài thì chắc chắn sẽ không quay lại."
Dù sao Diệp Gia cũng không ngờ tiểu cô nương Diệp ngũ muội này lại quyết đoán như vậy. Nhà họ Diệp có ba cô nương, kết quả là nguyên chủ chính là người dễ kiểm soát nhất, hai muội muội đều hiểu rõ hơn nguyên chủ. Nhíu mày nhìn nàng ấy rất lâu, cuối cùng Diệp Gia vẫn có chút do dự.
Hôm nay cho dù Diệp ngũ muội có phát sinh tranh chấp gì với nhà họ Diệp, nếu như nàng làm chủ dẫn người đi thì từ nay về sau cha nương nhà họ Diệp sẽ nắm được nhược điểm của nàng. Cho dù Diệp ngũ muội có tự nguyện hay không thì lỗi đều do Diệp Gia. Đám người nhà họ Diệp cũng không phải người nói đạo lý.
"Cha mẹ không đồng ý, ta cũng không thể làm chủ dẫn muội đi."
Mắt thấy ánh mắt của Diệp ngũ muội am đạm xuống, Diệp Gia thở dài, lại nói: "Nhưng nếu như muội muốn đến trấn Đông Hương thì có thể đi theo sau xe. Lần này muội trốn đi không liên quan gì đến ta, đều do muội tự quyết định."
Diệp Gia nói xong thì ánh mắt ảm đạm của Diệp ngũ muội lập tức sáng lên: "Muội biết rồi tam tỷ."
Mặc dù nói như thế nhưng Diệp Gia cũng không thể trợn tròn mắt nhìn một tiểu cô nương cầm theo bao đồ đi theo sau xe. Đến cùng vẫn không đành lòng, Diệp Gia đành đá Chu Cảnh Sâm xuống xe, gọi Diệp ngũ muội cầm theo túi quần áo đi lên trên xe bò. Chu Cảnh Sâm liếc qua Diệp Gia, không nói một lời rồi đi xuống xe. Dư thị nhìn nhi tử con dâu như vậy thì muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn coi như không thấy gì.
Nhi tử là nam tử, xuống xe đi thì thế nào? Dù sao thì cũng không yếu như một cô nương. Lúc bọn họ đến nhà mới thì cũng đến giờ thân. Dần dần, thời tiết cũng không còn nắng gay gắt nữa.