Chuong 173: An Sap Hang An (3)
Chuong 173: An Sap Hang An (3)Chuong 173: An Sap Hang An (3)
"Ở doanh nào? Tên họ là gì? Bao tuổi?" Hai cái lính gác đã canh cửa được một khoảng thời gian, trong doanh này có rất nhiều người đến từ các thôn trực thuộc, thỉnh thoảng sẽ có người nhà đến đây gửi đồ. Họ đã sớm quen hành vi như Diệp Gia. Diệp Gia vội vàng thông báo tin tức của Chu Cảnh Sâm cho hắn ta. Người lính gác kia nghe xong thì thái độ cũng thay đổi: "Hóa ra là người nhà của Chu ky binh sao!"
"Ky binh?" Diệp Gia có chút ngơ ngác, Chu Cảnh Sâm là ky binh sao? Không phải Chu Cảnh Sâm chỉ là binh lính bình thường thôi sao? Tại sao bỗng nhiên biến thành ky binh?
"Tất nhiên là Chu Cảnh Sâm, đúng vậy." Hai người vừa nghe Diệp Gia nói đặc điểm thì chắc chắn. Sau đó thái độ với Diệp Gia cũng cung kính hơn không ít, trong đó còn có một người đến cầm túi cho Diệp Gia, khách sáo nói: "Chu huynh đệ vẫn còn ở trấn Lý Bắc, bây giờ đang còn giúp xử lý việc, nếu chưa đến mười ngày nửa tháng thì sẽ không quay vê. Ngươi cứ giao đồ cho chúng ta, chờ hắn trở về, chúng ta sẽ chuyển giúp ngươi."
Diệp Gia: "..." Cũng không phải vấn đề chuyển giao, mà vấn đề là có thể đã nhận nhầm người. Vì phòng ngừa bọn họ nhầm lẫn, Diệp Gia liên tục cường điều Chu Cảnh Sâm nhập ngũ vào tháng năm, chỉ mới vào quân doanh nhiêu nhất một tháng rưỡi, cũng chỉ là binh lính nhỏ.
"Chu huynh đệ là người có năng lực, tất nhiên khác với những người thô kệch như chúng ta, hắn có thể trở thành ky mã biết bắn tên cũng có thể dùng kiếm, đã được cấp trên nhìn trúng." Lính gác thấy Diệp Gia không tin thì nói rõ ràng: "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ không nhầm người."... Sau khi làm việc một thời gian dài, hắn trở nên nổi bật vì có nhiều kỹ năng, Diệp Gia biết hắn không sao thì cũng yên tâm. Nhưng mà cũng muốn nghe ngón tình huống của nhà họ Diệp và Trương gia cầu. Lính gác cũng không biết nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ biết nhiều hơn người dân thường. Vốn không thể tự ý tiết lộ theo quân quy, nhưng Diệp Gia thật may mắn, hai lính gác này đều là người mới cho nên không biết. Diệp Gia hỏi, bọn họ cũng liền nói. Bọn họ không biết tình huống của nhà họ Trang quá rõ, chỉ biết Trương gia câu không còn nhiều người sống sót. Bây giờ bên trong có người từ trên xuống dưới đều đòi bọn họ chịu trách nhiệm.
Vì thế Tây doanh và Bắc doanh không thể không ra tay: Tây doanh chỉ trích Bắc doanh chỉ đứng ở ngoài nhìn. Coi mạng của người tại Trương gia cầu không phải mạng người. Bắc doanh liền phản pháo Tây doanh là túi rượu cơm, tự mình trấn thủ còn để ra sơ sót lớn như thế. Không bằng lấy cơm của bọn họ cho chó ăn. Diệp Gia nghe xong thì lòng cũng nặng trĩu, việc đã đến nước này, ồn ào thì có ích lợi gì? Xử lý nốt đám thổ phỉ mới là điều quan trọng nhất.
"Không biết trong doanh có người nào tên Tôn Ngọc Sơn không?" Diệp Gia lại hỏi."Tôn trướng đầu không có ở đây." Lính gác lắc lắc đầu.
"Trướng đầu?" Nếu như Diệp Gia không nghe lầm, vào thời cổ đại, cứ mười người thì sẽ thành 1 trướng, một trướng đầu. Tôn Ngọc Sơn nhìn trung thực thật thà, vậy mà lại trở thành trướng đầu trong vòng 1 tháng sao? Tốc độ nhanh chóng này khiến Diệp Gia sợ hãi.
"Vâng. Tôn Ngọc Sơn, Tôn trướng đầu ở Trương gia cầu." Diệp Gia mím môi một cái, lại hỏi chuyện của Tôn Ngọc Sơn.
"Tôn trướng đầu không có ở đây, Trương gia cầu xảy ra chuyện. Người khác ở trấn Lý Bắc bên kia, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về."... Xem ra là không hỏi được gì. Diệp Gia chỉ có thể từ bỏ, chào hai người bọn họ rồi rời đi. Dư thị đã chờ từ sớm, thấy sắc mặt Diệp Gia thì biết nàng không hỏi được gì. Diệp ngũ muội đã rửa chén đũa, dọn dẹp bếp khô ráo. Xoa xoa tay nhìn không còn chuyện gì nữa, nàng ấy lại ra hậu viện chẻ củi. Đằng sau nhà mới của Chu gia là rừng, ngày thường đều dùng củi ở đó.