[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 175 - Chuong 175: An Sap Hang An (5)

Chuong 175: An Sap Hang An (5) Chuong 175: An Sap Hang An (5)Chuong 175: An Sap Hang An (5)

Tin tức vào thời cổ đại không lưu thông, có rất nhiều chuyện không thể biết kịp thời. Cảm giác vận mệnh bị người khác lôi kéo làm cho Diệp Gia có cảm giác vô cùng nguy cơ. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ thực sự của mình là ở trong vòng xoáy kiếm tiền: Thiết kế một công trình kiến trúc gỗ cho chú chó. Lại được gọi là kiến trúc sư.

Ngoại trừ làm kiến trúc thủy lợi thì Diệp Gia còn hiểu biết vê nghê mộc. Nàng đi xung quanh nhà một vòng, trở ve phòng lấy bút nghiên mà Chu Cảnh Sâm để ở nhà ra. Tường nhà ít nhất phải cao một trượng, còn cộng thêm mái nhà. Hơn nữa còn có phần mái hình tam giác, có lẽ chiêu cao của một tấm ngói là 3 cm. Hình dạng mái ngói như có hình của động vật hoặc thực vật có gai. Vào thời nhà Tần và nhà Hán, các tòa nhà cao tầng được lát bằng ống và gạch đinh liên kết với nhau bằng các mắt xích, có thể ngăn chặn việc trèo và giãm lên chúng một cách hiệu quả. Diệp Gia kết hợp tấm ngói đinh và gạch đinh với nhau. Không phải nàng sợ chết, mà nhờ người không bằng nhờ chính mình, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể gửi tính mạng mình vào tay của người khác. Nếu không phải là không có nguyên liệu, không có thời gian cho nàng nghiên cứu thì nàng cũng muốn làm ra một món đồ tốt.

Sau khi vẽ xong, Diệp Gia lên tiếng chào Dư thị rồi đi ra ngoài ngay lập tức. Đi tìm chỗ chuyên làm gạch ở trấn Đông Hương.

Vào thời điểm này, có rất ít xưởng đóng gạch nhưng kỹ thuật này cũng không quá khó. Diệp Gia ở bên cạnh chỉ cho bọn họ thì cũng có thể làm được. Đương nhiên, vẫn còn cách càng đơn giản hơn. Chính là mua vôi sống và các mảnh sứ, gốm đã vờ. Chờ đến khi xây tường lên cao, sau đó cắm mảnh sứ vào lên trên xi măng thì lực sát thương cũng đủ. Nhưng mà dù sao thì cũng có chút thô, hơn nữa gốm sứ nát cũng không bền được như gạch. Diệp Gia đi khắp trấn, hỏi mọi người để nghe ngóng, hỏi ra có một nhà chuyên đóng gạch ở trong trấn. Nàng mang bản vẽ gạch đinh đến đó. Cũng không nói muốn làm cái gì, chỉ nhấn mạnh về kích thước và chất lượng của những viên gạch.

Người làm gạch nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc mà vẫn không dám cam đoan, chỉ nói một câu: "Có thể thử một lần. Không bằng mấy ngày nữa thì ngươi đến đây xem."

Cho dù ra sao thì chuyện này cũng khiến Diệp Gia thoáng bình tĩnh hơn nhiều. Từ chỗ đóng gạch trở về, Diệp Gia gặp hai tôn tử ông Tôn đang lái xe bò. Bây giờ dáng vẻ của ông Tôn hoàn toàn chút chật vật, y phục lam lũ thấm đầy bùn đất, đầu tóc cũng bẩn bẩn mà dính trên đầu. Mới mấy ngày không thấy, gương mặt vốn gầy gò của ông ấy cũng bị hõm vào rất sâu, đôi mắt sưng lên giống như hạch đào. Trên cánh tay còn có vết thương, một đứa nhỏ nửa chết nửa sống nằm ở trong lòng ông ấy. Hai người gặp nhau ở ngã ba rẽ vào Chu gia, ông Tôn dừng xe bò lại. Vuốt ve đứa nhỏ đi đến trước mặt Diệp Gia, còn chưa nói gì thì đã quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Gia. Diệp Gia bị ông ấy dọa sợ nhảy một cái, vội vã đưa tay đỡ ông ấy. Ông Tôn lại sống chết không chịu đứng dậy, nước mắt rơi như mưa: "... Đông gia, ta biết thỉnh cầu này của mình có chút mặt dày. Nhưng bây giờ ta thực sự không còn cách nào khác. Bạn già của ta đã đi vào ngày mã phỉ vào thôn, hai đứa nhỏ, tiểu tôn nhi trốn ở dưới gầm giường thoát được một kiếp. Đại tôn nhi chịu một đao, bị thương thành như vậy. Một người già như ta không có bản lĩnh, tiền trong nhà đều dùng để mua thảo dược cho bạn già, bây giờ chỉ có thể đến cầu đông gia thu lưu cứu mạng."

Ông ấy mới nói vài lời thì Diệp Gia đã đoán được, trong lòng cảm thấy chua xót khó chịu. Ông Tôn vuốt ve đứa nhỏ muốn dập đầu lạy Diệp Gia, cơ thể gầy gò của ông ấy co thành một quả bóng.
Bình Luận (0)
Comment