[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 177 - Chuong 177: An Sap Hang An (7)

Chuong 177: An Sap Hang An (7) Chuong 177: An Sap Hang An (7)Chuong 177: An Sap Hang An (7)

Nói xong thì lại căn dặn cách hạ nhiệt cho đứa nhỏ, căn dặn đến mức hiểu mới thôi, sau đó mới để ông Tôn và Diệp Gia đưa người trở vê. Xem xét vết thương này, phải vất vả đến tối mới về đến nhà. Dư thị sắp bị dọa chết, đã đến chỗ xưởng gạch vài lân mà vẫn không tìm thấy Diệp Gia. Chờ đến khi nhìn thấy Diệp Gia xuất hiện ở ngoài sân thì vội vàng chạy ra khỏi nhà đón.

"Nương, con không sao." Diệp Gia vừa nhìn là biết bà ấy bị dọa sợ, nhưng chuyện quá khẩn cấp không thể không quan tay. Đưa tay vỗ vỗ sau lưng bà ấy, cũng an ủi bà ấy một chút. Nhanh chóng bước sang bên cạnh nửa bước, nhường đường cho ba tổ tôn ông Tôn đi đến: "Nương, người xem có thể thu dọn một gian phòng nào không, nhà Tôn thúc gặp chuyện, từ nay về sau sẽ ở lại chỗ chúng ta."

Không cần nhiều lời, bà ấy cũng đã nghe nói về chuyện ở Trương gia cầu. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của ba tổ tôn ông Tôn, tất nhiên Dư thị sẽ không ngăn cản. Bà ấy cũng là người dễ mềm lòng, không thể không thấy chết không cứu. Vội vàng đi thu dọn cùng Diệp ngũ muội. Cũng may là lúc trước Diệp Gia mua được căn nhà có nhiều phòng như vậy. Nếu chỉ mua những căn nhà ba gian trên trấn thì sợ là sẽ không có chỗ cho người dung thân. Dư thị làm việc nhà cũng không quá lưu loát, đều là do Diệp ngũ muội dọn dẹp. Diệp ngũ muội nhanh chóng dọn ra một căn phòng, ông Tôn lập tức ôm đứa nhỏ đi vào. Cũng may bây giờ là mùa hè, không can đệm giường. Đúng lúc trong nhà có nhiều chiếu rơm, chỉ cần trải chiếc chiếu rơm lên là có thể ngủ. Diệp Gia nói qua tình huống cho Dư thị, lại hỏi câu: "Lần trước ngoại trừ rượu lau cho tướng công thì còn gì không?”

"Có, có,' Từ lúc Dư thị biết rượu có thể làm giảm nhiệt độ thì đã cất giữ rất nhiều: "Ta đi múc một bát."

Từ lúc thôn xảy ra chuyện thì ông Tôn đã không ngủ vài đêm, chân đi đường cũng run lên. Diệp Gia nhìn thấy ông ấy như vậy thì cảm thấy nếu ông ấy còn không ngủ thì sẽ bị đột tử. Cho nên nàng đã bảo ông ấy đi ngủ một lát, để Diệp ngũ muội ôm đứa bé đến nhà chính bên này. Diệp Gia vốn định tự mình chăm sóc, nhưng Diệp ngũ muội nhìn nàng bận bịu cả ngày mới trở về, còn chưa uống một ngụm nước cho nên nhận sẽ trông nom thay nàng: "Tỷ, tỷ nói cho muội biết cân lau chỗ nào, để muội lau là được."

Diệp Gia nhìn nàng ấy rất lâu, Diệp ngũ muội cũng nói thật với Diệp Gia: "Luc này ở bên ngoài đang rất loạn nên muội không dám ra ngoài, muội sợ chết. Cho nên muốn ở lại Chu gia. Tỷ, muội sẽ không ăn không ở không, muội sẽ làm việc cho tỷ."

tebookshop.vn ebook truyện dịch giá re

"Từ nay về sau sẽ nói thế nào?"

Diệp ngũ muội cắn môi một cái: "Là muội nhân lúc loạn lạc đến nhờ tỷ, không phải tỷ dẫn ta đi. Tỷ, tỷ cứ yên tâm."

Nàng ấy cũng đã nói như vậy, Diệp Gia cũng không miễn cưỡng. Một đêm này, Diệp ngũ muội liên ngủ ở bên cạnh đứa be kia, lau người cho đứa bé kia một đêm. Đến canh bốn sáng thì đứa bé kia mới hạ nhiệt. Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, Diệp ngũ muội đã mang đôi mắt thâm đen đến gọi Diệp Gia: "Tỷ, đứa bé kia tỉnh rồi."

Cái mạng của đứa bé này đã được cứu. Ông Tôn cũng đi đến vào lúc trời tờ mờ sáng. Cũng đang đứng ở bên ngoài, không dám vào phòng. Dù sao phòng này cũng là của nữ tử, một nam tử như ông ấy làm sao có thể tự tiện ra vào khi trời còn chưa sáng rõ. Tất nhiên là chỉ có thể đứng ở ngoài phòng, lúc này nghe Diệp ngũ muội nói đứa nhỏ tỉnh thì vui đến mức phát khóc. Đứng ở ngoài phòng suy nghĩ một lúc, không biết nên báo đáp như thế nào, nước mắt cũng không ngừng chảy. Diệp Gia dậy từ sáng sớm, ông Tôn do dự rất lâu, muốn đưa con bò cho Chu gia ở trước mặt bọn họ.

"Làm sao có thể lấy bò của thúc được? Hơn nữa xem đại phu lấy thuốc cũng không tốn bao nhiêu bạc...'
Bình Luận (0)
Comment