[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 179 - Chuong 179: An Sap Hang An (9)

Chuong 179: An Sap Hang An (9) Chuong 179: An Sap Hang An (9)Chuong 179: An Sap Hang An (9)

Đúng lúc hậu viện vẫn còn đất trống, Diệp Gia và Dư thị đều không còn sức. Đang suy xét xem có nên thuê người hay không, nhưng mà bây giờ lại không cần. Giao cho ông Tôn. Tạm thời không cần làm việc trong vòng hai ngày, Diệp Gia vẫn còn đang tìm hiểu chợ và công việc mua bán ở trấn Đông Hương. Nhìn thấy ông ấy như vậy thì lại bảo ông ấy về ngủ một lát. Ông Tôn nghe thấy nàng nói vậy, cũng đúng là bản thân cảm thấy rất mệt mỏi cho nên quay về đi ngủ. Dư thị nghĩ nghĩ, kéo Diệp Gia sang một bên. Giao tình là giao tình, nhưng không ký khế ước bán thân lại là chuyện khác.

"Không nên ký khế ước bán thân." Diệp Gia thở dài, làm sao nàng lại không hiểu rõ giao tình là giao tình được: "Tướng công đang ở trong doanh trại. Tôn Ngọc Sơn là đồng liêu của tướng công. Vài ngày trước con nghe lính ở đó gọi hắn ta là trướng đầu. Hắn ta mới nhập ngũ một tháng mà đã thành trướng đấu, chắc chắn là có thể thành công. Nếu chúng ta ở nhà lại mua cha ruột và chất tử của Tôn Ngọc Sơn thì chỉ sợ tướng công không dễ làm việc." Diệp Gia nói như vậy thì Dư thị mới nhớ đến tiểu nhi tử của ông Tôn cũng đã từng đến nhà họ ăn cơm. Tôn Ngọc Sơn là thằng nhóc gầy, hình như nhi tử còn rất coi trọng. Bà ấy vỗ trán, vội vàng nói bản thân hồ đồ. Nói đến đây, Diệp Gia lại muốn ra ngoài đường phố.

Hôm qua Dư thị ở nhà cả một ngày, tự dọa bản thân mình, sợ hãi cái gần chết. Lúc này cũng không yên lòng để nàng đi một mình. Diệp Gia chỉ có thể nói: "Nương, hai ngày này phải tốn sức đi thăm dò tình huống của trấn Đông Hương rõ ràng. Nếu không thì miệng ăn núi lở, cả nhà chúng ta cũng không chịu được."

Làm sao Dư thị có thể không rõ, nhưng vẫn không yên lòng: "Để nương đi với con."

Bọn họ dậy sớm, bây giờ sắc trời mới rạng sáng. Diệp Gia nhìn chằm chằm Diệp ngũ muội nhìn rất lâu, thật ra Diệp ngũ muội cũng muốn đi theo. Nhưng mà nếu như Dư thị cũng đi thì trong nhà không còn ai. Nàng ấy rất thức thời: "Tỷ, ta ở nhà trông Nhuy Tả Nhi."

Diệp Gia gật đầu, ra ngoài cùng Dư thị. Di rất sớm, trên đường phố trấn Đông Hương mới có rất ít người. Nhưng có vài người đã dọn sạp hàng ra, đẩy xe đi vê phía chợ Đông. Diệp Gia và Dư thị lập tức đi theo bọn họ, quả nhiên dừng lại ở một khu đất trống có tấm biển ở phía trước. Một nhóm lớn người tụ tập lại, không khác trấn Lý Bắc bao nhiêu. Có chợ sảnh, như vậy sẽ có càng nhiều người đến buôn bán hơn.

Diệp Gia và Dư thị đi thẳng qua đám người, phát hiện không có sạp hàng nào giống như của Diệp Gia. Nhưng mà cách tấm biển trăm bước chính là chợ Đông.

Có hai quán mì trên chợ Đông. Giá mì rẻ hơn ở trấn Lý Bắc bên kia hơn một chút, một cuộn ba văn tiền. Một bát là năm văn tiền. Hai trấn không cách nhau quá xa, cho nên hương vị cũng không khác nhau là mấy. Diệp Gia và Dư thị mua được một cuộn và một bát mì, hai người kén chọn này ăn một chút rôi không ăn nữa.

Cuối cùng đưa ra một kết luận: "Có thể mở một quầy bán đồ ăn sáng, nhưng phải hạ giá xuống một chút." Cho dù hạ giá thì cũng sẽ không quá thấp, cuộc sống của bách tính tại trấn Đông Hương tốt hơn so với ở trấn Lý Bắc. Chỉ cần làm đồ ăn giống vậy thì đã có thể bản được, nếu như hương vị cũng đủ tốt thì Diệp Gia cũng có tự tin bán với giá cao. Chỉ là không thể bán bán trứng gà rau hẹ không dài, Diệp Gia cân nhắc xem sau này có nên làm bánh kếp nhiều loại hay không. Nhưng đa phần bánh kếp phụ thuộc vào nước sốt và độ giòn, nếu không có ở để làm tương thì cũng không ngon.

"Ôi, vẫn còn thiếu gia vị." Thiếu thần khí là ớt trong món ăn, như vậy thì cho dù nấu gì cũng thiếu hương vị. Dư thị không nghe thấy những lời này của Diệp Gia, mà còn kéo Diệp Gia đi quanh chợ sảnh một vòng.
Bình Luận (0)
Comment