Chương 185: Ngươi Gắp Gấu Ở Trong Viện Tử (6)
Chương 185: Ngươi Gắp Gấu Ở Trong Viện Tử (6)Chương 185: Ngươi Gắp Gấu Ở Trong Viện Tử (6)
Bây giờ Dư thị cũng quen chương trình hàng ngày, mặc dù bà ấy không nhớ rõ các nguyên liệu nấu, nhưng vẫn biết rửa sạch nguyên liệu như thế nào, cũng nhớ quy trình nấu thịt kho. Cũng không cần Diệp Gia tự mình ra tay, bà ấy và Diệp ngũ muội có thể rửa thịt lợn rất sạch sẽ. Bây giờ người làm chuyện này mỗi ngày đều là bà ấy. Chỉ cân Diệp Gia chuẩn bị nước sốt từ trước thì bà ấy cũng có thể nấu không tệ. Nhưng mà chuyện bán thịt lợn vẫn phải để Diệp Gia tự mình làm, bà ấy không giỏi dùng dao.
"Bằng không thì từ nay về sau để Ngũ muội đi bán thịt lợn với con đi."
Diệp ngũ muội rất chịu khó làm việc, tay chân nhanh nhẹn lại tay mắt lanh lẹ. Khi đi bán thịt lợn với Dư thị thì đầu là Diệp Gia cắt rồi Diệp Gia trộn lẫn, Dư thị chỉ phụ trách thu tiền thối tiền lẻ cho khách. Nhưng nếu Diệp ngũ muội đi thì nàng ấy vừa có thể cắt vừa có thể trộn, có thể giúp Diệp Gia không ít chuyện. Diệp ngũ muội vừa nghe thấy lời này thì lập tức đồng ý, vô thức nhìn sang Dư thị. Mặc dù nàng ấy còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Mặc dù công việc kinh doanh là do tỷ của nàng ấy nghĩ ra, nhưng tỷ của nàng ấy lập gia đình xong thì đã là con dâu của Chu gia. Một muội muội từ nhà mẹ đẻ đi theo tỷ ấy đi kinh doanh, không biết mẹ chồng của tỷ tỷ có đồng ý không.
"Đi thì đi thôi." Thật ra ngày nào Dư thị cũng đi theo cho nên cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao làm ăn cũng không có nghĩa là ngồi ở nhà mãi được. Làm ăn, nhất là kinh doanh, đây chính là công việc đứng nửa này, cũng rất đau lưng nhức eo: "Nếu quá vội thì cũng có thể gọi đi cùng."
Diệp Gia gật đầu đồng ý. Người lấy việc ăn làm trời, câu nói này là chân lý ở mọi nơi. Vốn là Diệp Gia cảm thấy sẽ không bán được nhiều thịt lợn trong lần bán đầu tiên. Ai biết trấn Đông Hương còn có nhiều người cảm thấy ăn ngon hơn ở trấn Lý Bắc. Cái hương vị a-xít a-xê-tíc kia vừa tỏa ra thì những người xung quanh đều nhìn đến. Diệp Gia bán ba mươi tám văn tiền một cân thịt lợn cũng không dọa khiến người khác phải lui lại, không đến một khắc thì đã bán được năm, sáu cân ra ngoài. Hôm qua nấu hai chiếc đầu lợn, không đến giờ ngọ thì đã bán hết toàn bộ. Kiếm được hai lượng bạc. Cộng thêm tiền bán đồ ăn sáng, một ngày có thể kiếm được bốn lượng bạc. Diệp Gia thiếu chút bị tốc độ kiếm tiền này làm cho bất tỉnh. Cũng may nàng còn có lý trí, làm ăn được nửa tháng, nhớ rằng mình còn có một nghìn hai trăm viên gạch ở xưởng gạch, lập tức kêu Dư thị và ông Tôn nhanh chóng đi kéo về. Diệp Gia phải đích thân giám sát việc xây tường cao và lát gạch đóng đinh. Mặc dù việc xây gạch này không khó, nhưng người không hiểu công việc này thì sẽ không thể xây được. Vì bảo đảm tường nhà vững chắc tuyệt đối, Diệp Gia không giấu chuyện này với người khác. Sau khi làm việc mười ngày với mấy bức tường, cuối cùng cũng làm xong. Không chỉ xây tường, Diệp Gia còn thuận thế gọi người lắp bay một vòng ở bên ngoài tường. Hai trăm viên gạch có đinh cũng được cho vào bên trong bẫy. Bên trong các vị trí áp sát tường cũng có nhiều bay ở đó có không ít bẫy bắt thú. Một mỗi bay sẽ được đặt hai cái, cho dù có người trốn qua được bấy bên này rồi bay lên tường, nhảy xuống thì cũng sẽ gấy chân. Dư thị nhìn trận thế này thì vô cùng yên tâm, không nói nên lời: "... Thật sự phải làm đến mức này sao?" "Đương nhiên." Diệp Gia cũng không tin tưởng vào vận may, nàng chỉ tin tưởng vào những chuẩn bị và dự định trước đó: "Chuyện này cũng vì bảo vệ người già và trẻ nhỏ trong nhà. Vào lúc loạn lạc này, mạng người cũng chỉ có một, chúng ta không nên phí quá nhiều sự may mắn!"
Diệp ngũ muội rất tán đồng, mở miệng đồng ý: "Tỷ nói quá đúng... ! Mỗi người chỉ có một cái mạng!"