Chương 188: A, Rượu Đúng Là Thứ Tốt! (2)
Chương 188: A, Rượu Đúng Là Thứ Tốt! (2)Chương 188: A, Rượu Đúng Là Thứ Tốt! (2)
Bốn mắt nhìn nhau, nữ lưu manh ngu muội mà hít mũi một cái, tay còn nắm lấy cái gì đó của người ta.
Nàng nhăn cái mũi, đưa tay còn lại ra trước mũi, lẩm bẩm: "Hắc, trên người chàng rất nóng, nhưng chỗ này khá mát mẻ và mềm đấy!"
".. Nhiếp chính vương trấn định tự nhiên, đại hòa thượng đầu sắt cả đời, sống khổ hạnh một mình trong thế giới trần tục.
Vậy mà lại đỏ mặt dần qua hành động của Diệp Gia, sau đó lại chuyển thành tím xanh. Trong nháy mắt này hắn ta cũng không cố gắng duy trì phong độ của quân tử được, kéo tay của Diệp Gia ra rôi mặc quần vào.
Diệp Gia đặt mông ngồi dưới đất, lại ngẩng đầu thấy trước mắt không có ai. Chu Cảnh Sâm từ động nhảy ra khỏi cửa sổ. Bởi vì quá vội vàng, cánh tay của hắn còn đập vào khung cửa sổ tạo ra tiếng động.
Dư thị nói muốn đi ngủ, thật ra là vẫn đang dí tai vào nghe. Vừa nghe thấy tiếng động không đúng thì đã gọi vào: “Gia Nương? Doãn An? Sao vậy?”
Chu Cảnh Sâm đã chạy mất tích làm sao có thể trả lời?
Diệp Gia nghe thấy, nhưng bây giờ lý trí và liêm sỉ của nàng bị rượu che mất, chỉ còn lại chiếc vỏ não trống rỗng. Nàng ngồi dưới đất thâm trầm phun ra một hơi, đau lòng: "Không sao cả, chàng ấy chạy mất."
"Chạy?" Dư thị nghe thấy thì không cần động não cũng hiểu: "Ai chạy?"
Sau đó lại không thấy ai đáp lại. Bởi vì Diệp Gia bối rối.
Nàng ngôi trên mặt đất phút chốc rồi bò lên giường ngủ. Dư thị đứng ở ngoài phòng một lát, xác định Diệp Gia trong phòng đã không có tiếng động thì nhăn mày quay về phòng. Diệp ngũ muội khoác áo đứng ở cửa phòng, nhỏ giọng hỏi Dư thị có chuyện gì.
Dư thị lắc lắc đầu, không nói gì cả, lúc này hai người mới quay về phòng ngủ.
Chờ Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong rồi quay vê phòng một lần nữa, Diệp Gia đã nằm ở trên giường ngủ rất ngon.
Trong ổ ở dưới gần giường đã có một đôi mắt màu xanh đang nhìn chằm chằm vào hắn. Chu Cảnh Sâm lườm nó một cái, nắm lấy nó rồi mang nó ra khỏi phòng.
Sau khi không nhanh không chậm làm xong tất cả, hắn đứng ở cửa sổ nhìn Diệp Gia dùng một chân đạp bỏ chiếc chăn mỏng, lật người rồi tiếp tục ngủ.
Hắn luôn đoan chính, kiềm chế, cư xử tốt. Lúc này nhìn thấy Diệp Gia đang ngủ không biết trời trăng mây đất thì không nhịn được nghĩ đến tình huống lúc nãy nàng... bóp hắn.
Không nhịn được mà nhéo hai má thịt của Diệp Gia để giải hận. "Vợ nhỏ không biết xấu hổ!" Nhỏ giọng ma lẩm bẩm một câu. Phút chốc sau khi ý thức được mình đang làm cái gì, Chu Cảnh Sâm bực dọc đi đến chiếc tủ lấy chiếu rơm ra, trả ra ở bên cạnh rồi đi ngủ. Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, hắn cũng không được nghỉ ngơi cho nên đúng là mệt mỏi.
Nằm xuống xuống chưa được bao lâu thì đã ngủ say.
Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng thì Diệp Gia đã tỉnh. Bởi vì có thói quen đi bán đồ, ngày nào Diệp Gia cũng sẽ dậy vào giờ này.
Hôm qua uống rượu không ảnh hưởng đến công việc, cũng đã sớm hầm đầu lợn xong.
Sáng sớm Dư thị sáng sớm đã cùng Diệp ngũ muội gói bánh. Diệp Gia mở hé con mắt vuốt vuốt đầu tóc chuẩn bị xuống giường.
Chân trân cảm thấy có chút không chân thực, giống như đạp vào cái gì đó mềm mềm. Trong lòng nàng lộp bộp, cảm thấy giật mình.
Bây giờ vừa cúi đầu nhìn xuống đất thì đã thấy Chu Cảnh Sâm.
Não của nàng trống rỗng một chút, sau đó, nàng cảm thấy cảnh tượng gì đó không ngừng xuất hiện.
Nàng say rượu không phải bị mất trí nhớ, từng ký ức tối qua hiện lại trong đầu của nàng.
Diệp Gia: "...'
Trong lòng của nàng sôi sục, nàng mím môi một cái, không tự giác mà đá hắn thêm một cái.
".. Đừng đá." Chu Cảnh Sâm vô cùng tỉnh táo, gần như khi Diệp Gia đứng dậy thì hắn đã tỉnh. Lúc này mắt không mở hé, cũng lên tiếng: "Nếu còn đá thì ta sẽ giữ chân nàng lại."
Chân Diệp Gia dừng lại, chân trần giam lên chiếu rơm của hắn đi tìm giày.