[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 200 - Chuong 200: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (7)

Chuong 200: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (7) Chuong 200: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (7)Chuong 200: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (7)

Cho nên cả nhà chúng ta đã chuyển đến trấn Đông Hương." Diệp Gia vừa dứt lời thì người kia đã nhìn vào gương mặt của Diệp Gia.

Nói thật, cho dù người dân ở Tây Bắc hung hãn, nhưng nam tử cũng sẽ không nhìn nữ tử chăm chăm như thế.

Diệp Gia bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, đang muốn nói chuyện.

Người kia bỗng nhiên vỗ đùi, kêu lên tiếng: "Vậy mà có thể tìm được bà chủ Diệp! Có còn nhớ ta không? Ta là là chủ cửa hàng son phấn Linh Lung, lúc trước ngươi đã đến cửa hàng chúng ta bán xà bông! Bảo sao ta lại thấy ngươi quen quen?”

Vốn là Diệp Gia bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy mình bị mạo phạm, bây giờ thì lại cảm thấy vui mừng.

Nàng bên này vội vàng rời khỏi vị trí, gọi Diệp ngũ muội đến tiếp nhận vị trí của nàng, gọi nam tử đó sang bên cạnh nói chuyện.

Diệp ngũ muội nấu nướng rất trôi chảy, nhìn bánh còn ngon hơn của Diệp Gia.

Người kia đi theo Diệp Gia đến bên cạnh, vội vàng lưu loát nói mọi việc từ đầu đến cuối cho Diệp Gia. Hóa ra, lúc đó Diệp Gia để lại cửa hàng bên kia một ít xà bông, không đến mười ngày thì đã bán hết.

Cửa hàng bán rất tốt, sau này vẫn còn có người đến hỏi. Cửa hàng son phấn Linh Lung muốn đi tìm Diệp Gia để mua chút vê, nhưng trùng hợp là mã phi đến tập kích trấn Lý Bắc.

Vì là người làm ăn cho nên tin tức rất linh hoạt.

Chuyện mã phỉ khiến mọi người cảm thấy bàng hoàng, cho nên trì hoãn một đoạn thời gian. Kết quả chờ mãi mới thấy bên kia yên tĩnh, hắn bên này đang định phái người đi nghe ngóng, thì lại thấy mã phỉ đồ sát thôn lần nữa.

Trì hoãn đến trì hoãn đi, không phải là trì hoãn cho đến bây giờ sao?

Bây giờ đi hỏi thăm được, căn bản là chợ sảnh trong trấn Lý Bắc không có cửa hàng Tây Thị, nghe nói dọn di rồi.

"Không ngờ là các ngươi chuyển đến trấn Đông Hương! Đúng là xa tận chân trời gan ngay trước mắt, người đó lại ở ngay nơi thiếu sáng!"

Diệp Gia không ngờ người này còn biết ngâm thơ, cười hip mắt đáp lời: "Day cũng là duyên phận."

"Đúng vậy! Hôm nay gặp được, không bằng đi ra quán trà ngồi một chút?"

Đông gia kia nói một hồi, giới thiệu vê nhà mình.

Hắn ta họ Ngô, là đích trưởng tử nhà địa chủ lớn họ Ngô, trên trấn có rất nhiều cửa hàng là sản nghiệp của bọn họ. Tin đồn không sai: "Đúng lúc cũng có thể bàn chuyện hợp tác lâu dài với ngươi. Lần trước đã nói về khế thư, tại sao chúng ta lại không chọn một ngày lành?"

Diệp Gia đã sớm đợi hắn ta đến, tất nhiên là mở miệng đồng ý.

Nhưng mà bây giờ vẫn còn đang mở hàng kinh doanh, không biết một mình Diệp ngũ muội có thể làm được hay không. Nghĩ nghĩ, Diệp Gia để ông Tôn đi ve nhà một chuyến: "Gọi nương đến đây."

Ngô thiếu đông đã tìm nàng lâu như vậy, tự nhiên sẽ không thiếu chút thời gian này.

Cũng đứng cùng Diệp Gia chờ ông Tôn đưa Dư thị đến đây.

Vì thế ở cũng không xa, một đường đi lẫn vê mất khoảng hai khắc chung.

Dư thị nhanh chóng đi đến, lập tức bận rộn bán hàng cùng Diệp ngũ muội.

Diệp Gia lập tức đi cùng Ngô thiếu đông đến quán trà, đàm phán việc kinh doanh xà bông.

Thiếu đông này là người rất chân thành, cũng tốt bụng trong việc kinh doanh.

Lần trước đã đưa ra một cái giá để mua đồ của Diệp Gia dùng thử, ai biết lại bán tốt như vậy, tất nhiên là phải coi trọng.

Lần này Diệp Gia làm xà bông có vài hương vị, có hai mươi bánh xà phòng vị quế, còn có hương hoa chỉ tử, còn có loại có mùi hạnh nhân.

Ba loại hương thơm, giá cao hay thấp cũng phải dựa vào chi phí. Ngô thiếu đông chân thành, Diệp Gia cũng thành tâm làm ăn. Hai người nói qua nói lại, quyết định một hoặc hai đồng một bánh xà phòng.

Ngô thiếu đông viết khế thư tại chỗ, yêu cầu là mỗi tháng cung cấp ít nhất một trăm năm mươi bánh xà phòng. Phải có cả ba mùi hương, sẽ giao tiền vào mỗi mùng năm hàng tháng.

Có hai bản giống nhau, Diệp Gia ký tên và ấn vân tay trước.
Bình Luận (0)
Comment