[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 204 - Chương 204: Người Muốn Một Quay Hàng? (3)

Chương 204: Người Muốn Một Quay Hàng? (3) Chương 204: Người Muốn Một Quay Hàng? (3)Chương 204: Người Muốn Một Quay Hàng? (3)

Thứ hai, Diệp Gia còn dự định bàn việc kinh doanh với hẻm Lê Viên, vậy thì phải đảm bảo nguồn cung cấp. Tháng này thì phải đảm bảo nguồn cung cấp cho cửa hàng son phấn trước, ít nhất là nàng phải để lại 50 bánh xà phòng cho hẻm Lê Viên bán thử.

Trong lòng thầm tính sổ sách, tất nhiên là Diệp Gia sẽ lo lắng chuẩn bị nguyên liệu để điều chế.

Dù sao thì xà bông thơm cũng phải phơi nửa tháng mới khô, nếu thời tiết không tốt thì còn phải đợi hai mươi ngày.

Ngày giao hàng theo quy định là đầu mỗi tháng, việc kinh doanh bắt đầu từ tháng sau, tất nhiên là phải nắm chặt. Hôm nay trời còn chưa sáng, Dư thị và Diệp ngũ muội ở tây phòng bên kia đã tỉnh dậy.

Hai người đang bận rộn làm bánh ở phía sau bếp.

Sau khi Diệp Gia tỉnh dậy thì cũng đến giúp đỡ, hôm nay sáng sớm vẫn phải để Dư thị và Diệp ngũ muội chia nhau công việc rửa sạch và chuẩn bị hầm đầu lợn, ngày nào cũng là Diệp ngũ muội xử lý đầu lợn, Dư thị xử lý rau hẹ.

Sau khi rửa xong, cho dù là Dư thị hay là Ngũ muội, nếu người nào rảnh thì sẽ ướp đầu lợn. Đều là nhìn Diệp Gia lỗ, tự nhiên hiểu nên vớt đầu ra vào lúc nào.

Quen tay hay việc, cho đến bây giờ Diệp Gia cũng không cân phải tự làm những việc này.

Đến chợ sảnh, vừa mới mở cửa hàng thì khách đã kéo đến đây. Hai người bận làm việc một hồi, Diệp Gia liền để cho Ngũ muội nhận công việc của nàng.

Nàng thấy cũng đến giờ thì bắt đầu đi mua nguyên liệu làm xà bông. Sau khi điều chế hai lần, bây giờ Diệp Gia nhắm mắt lại cũng có thể tự đi mua hết nguyên liệu. Nếu có khó thì cũng khó vào lúc bọn họ mới đến, không biết nên đi mua cái gì ở chỗ nào.

Diệp Gia đi từ phía đông đến phía tây của trấn, thật vất vả mới mua được toàn bộ nguyên liệu.

Cảm thấy như vậy không được, nếu nàng đã bắt đầu kinh doanh thì phải cố định lại, bản thân phải cố định nguồn cung cấp thì mới được.

Nàng hon hển mang đậu tắm, bồ kết và những thứ khác đến phía sau quầy hàng, Diệp Gia còn phải đi tìm hoa khô.

Nói đến đây, nguyên vật liệu ở trấn Đông Hương còn rẻ hơn ở trấn Lý Bắc.

Có lẽ là do mọi thứ không khan hiếm như ở trấn Lý Bắc, bách tính ở trên trấn cũng thường xuyên mua cho nên cũng tương đối dễ bàn giá cả.

Diệp Gia mua xong nguyên liệu và hoa khô thì bảo ông Tôn đi mua lá lách lợn.

Lần trước tốn bốn cái lá lách lợn mới làm được sáu mươi bánh xà bông, lần này phải mua ít nhất mười bốn cái lá lách.

Trong một ngày thì một trấn nhỏ có thể giết được bao nhiêu con lợn chứ, không thể không nói, không thể nào mua được nhiều lá lách lợn trong một ngày như thế.

Ông Tôn đi một chuyến, mang về được năm cái, còn nói, nếu muốn mua thì phải đợi đến ngày mai.

Được dặn nhưng mà lại không mua được, lúc ông Tôn nói chuyện thì rất để ý Diệp Gia.

Nhưng mà Diệp Gia thì không để ý, lắc tay: "Ngày mai thì đi mua thêm năm cái. Nếu mua nhiều lá lách như vậy thì cũng không thể xử lý hết trong một ngày được, vẫn nên làm trong mấy ngày. Không bằng ngày nào có thì mua ngày đó, như vậy thì sẽ sạch hơn."

Thấy nàng nói như thế thì ông Tôn mới thoải mái hơn: "Ngày mai ta lại đi mua."

Hơn nữa còn phải mài đậu tắm, bồ kết và hoa khô, nếu muốn mài thành bột thì cũng phải mất một ngày.

Diệp Gia bảo ông Tôn lái xe lên trấn, nàng đi đến thì cũng bảo ông Tôn ở bên ngoài chờ thuận thế xem gì đó, còn bản thân thì vào trong cửa hàng chọn vải.

Đã sớm nói sẽ chuẩn bị cho mỗi người trong nhà một bộ y phục mới, tất nhiên là phải hoàn thành.

Tránh đợi đến khi trời chuyển lạnh mà bọn họ vẫn không có quần áo để mặc.

Cần phải cắt vải ra, vốn là Dư thị có thể may xiêm y.

Nhưng bây giờ việc kinh doanh vội vàng, Diệp Gia cũng chỉ có thể tiêu chút tiền thuê người khác may hộ.
Bình Luận (0)
Comment