[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (2)

Chương 216: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (2) Chương 216: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (2)Chương 216: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (2)

Trong lúc bọn họ rút lui, danh tiếng của Chu Cảnh Sâm đã vang vọng long trời lở đất. Hôm nay cả đội cùng Chu Cảnh Sâm đánh đâu trúng đó cứ như thiên lôi, ngay cả Đặng Khúc Trường bị soán quyền chỉ huy cũng không nói lời oán hận gì mà còn cực kỳ tán dương hắn.

"Chờ đến lúc trở vê, Chu lão đệ, các huynh đệ nhất định sẽ thỉnh công cho ngươi." Đặng Khúc Trường nhớ lại lần đi lãnh công trận, hắn ta vỗ vào bả vai của Chu Cảnh Sâm: "Ngươi có tài làm tướng soái thế này nhất định sẽ còn đi xa hơn nữa, tương lai thăng chức rồi đừng có quên đại ca ta đấy.'

Chu Cảnh Sâm cười cười, đương nhiên là cất lời đồng ý rồi.

Cùng lúc đó, cuối cùng Diệp Gia cũng đưa được hơn hai trăm cục xà bông thơm chế tạo xong đến cửa hàng đồ trang điểm.

Diệp Gia làm việc muốn chết cho đến bây giờ, đây là lân nàng lấy được nhiều tiền nhất. Nàng ôm rương tiền, trái tim trong ngực nhảy lộp bộp. Nếu không phải do Diệp Gia cố trấn tĩnh mình thì người bình thường đã cao hứng nhảy nhót rồi. Haiz, phải nói mấy thứ son phấn này lời cỡ nào chứ? Kiếm được nhiều tiên như vậy, trên đường về nhà nàng rất cẩn thận vì sợ bị cướp.

Về đến nhà, Diệp Gia ôm rương tiền ra. Khoảng thời gian này, nàng làm việc rất chăm chỉ nên số tiền trong rương đã lên hàng trăm lượng. Cộng thêm một trăm tám mươi hai tiền xà bông thơm hôm nay là hai trăm tám mươi lượng bạc.

Trước đó vài ngày Trình di đến nhà ăn cơm, Diệp Gia đã mặt dày nói chuyện làm ăn với các cô nương Lê Viên Hạng. Diệp Gia đã đưa ba cục xà bông thơm hàng mẫu cho nàng ấy dùng. Rồi kiên nhẫn chờ bên kia hồi âm. Nếu khoản làm ăn này cũng được, nguồn tiêu thụ phát triển ổn định thì tương lai sẽ càng thăng tiến nhanh hơn nữa.

Hôm nay kiếm được tiền như vậy, Diệp Gia cao hứng cầm ngân lượng di phát tiền công cho Diệp ngũ muội và Tôn lão. Ban đầu đã thống nhất tiền hàng tháng rồi, nhưng Diệp Gia lại phóng khoáng cho thêm hai lượng tiền công: "Phần dư ra là khen thưởng, tặng cho mọi người vì đã khổ cực suốt thời gian qual"

Giống như khi mở công ty ở kiếp sau vậy, công ty có lời thì nàng không ngại phát thưởng cho nhân viên có cố gắng.

Diệp ngũ muội nhận được nhiều bạc nên lập tức nhảy c6n lên, siết vạt áo lau qua lau lại. Nàng ấy còn nhỏ tuổi, mới mười bốn, từ nhỏ đến giờ trên người không có đồng bạc nào. Diệp Gia lại tặng thêm hai lượng như vậy, sao mà nàng ấy không nhảy cang lên cho được?

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tháng sau ta sẽ làm tiếp, nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn nữal" Diệp ngũ muội đỏ bừng cả khuôn mặt, vì được ăn ngon nên trông xinh đẹp hơn không ít.

Lúc trước Diệp Gia không thích nàng ấy, cảm thấy cô nương này không được việc, nhưng sau hai tháng mới phát hiện ra khả năng của ngũ muội. Nàng ấy biết thức thời, tay chân làm lụng chăm chỉ. Thậm chí Diệp Gia còn thấy ngũ muội còn khiến người ta thấy thích hơn cả tứ muội nữa: "Đây là lẽ đương nhiên, tháng sau tỷ kiếm được nhiều thì sẽ phát cho muội nhiều hơn! Sau hôm nay giúp tỷ xong thì ở lại nấu ăn cùng đi, tối nay tỷ đãi món ngonl"

"Được!" Diệp ngũ muội kích động, hai mắt sáng lấp lánh, sau đó vui vẻ đi gom rau hẹ.

Cuối tháng bảy, trên phố dần ít rau hẹ hơn. Bên cửa tiệm nếu không muốn ngừng lại thì phải đổi món bánh khác. Diệp Gia hôm nay rảnh tay nên định sẽ lên trấn xem cửa tiệm. Sau một tháng suy nghĩ cẩn thận, nàng quyết định bàn bạc ổn định chuyện buôn bán của cửa tiệm trước.

Thịt đầu heo bán rất chạy, vả lại không bị ảnh hưởng theo mùa quá lớn. Mùa đông thì mọi người thích ăn một miếng nóng hổi, với người giàu cũng bán cho được. Bỗng nhiên ngoài nhà vang lên tiếng ai đó. Dư thị đang nói chuyện với người ta, giọng người nọ vừa cao vừa lớn, ngồi trong phòng cũng nghe được. truyền đến người giọng nói.

Hóa ra là y phục đặt ở phường vải lúc trước đã làm xong rồi, đúng là thời điểm hoàn hảo.
Bình Luận (0)
Comment