Chương 227: Làm Tôm Tỏi (1)
Chương 227: Làm Tôm Tỏi (1)Chương 227: Làm Tôm Tỏi (1)
Chiếc xe bò cọt kẹt đã tới cửa. Diệp Gia đang định xuống xe gọi cửa thì nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở cửa. Người đó nghe thấy tiếng động phía sau thì quay người lại, một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Bôn ba bên ngoài toàn thân dính đấy bụi đất, nhưng người đẹp trai thì không lộ rõ sự nhem nhuốc trên mặt. Trên người vẫn mặc bộ áo giáp đơn giản, mái tóc đen bị gió làm rối tung.
Nhìn Diệp Gia từ xa, đôi mắt trầm tĩnh có chút nhướng lên.
Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng chỉ mới ba tháng không gặp, hình dáng của hắn dường như lại lạnh lùng nghiêm nghị và sâu sắc hơn.
Hắn mỉm cười với Diệp Gia từ xa: "Gia Nương."
Diệp Gia nhếch khóe mắt, xuống xe bò đi tới.
Vốn dĩ muốn trêu hắn một câu: "Hôm nay ta đủ thông minh nên không ngã tường được đâu." Kết quả là vừa bước được hai bước, không biết đứa bé nào đã ném một hòn đá vào cửa. Ánh mắt nàng dán chặt vào người đó, không để ý phía dưới chân của mình, vấp phải hòn đá đó và mất kiểm soát lao toàn bộ người về phía trước. Sau đó đầu của nàng giống như một cái búa sắt đập vào bụng nam nhân ở cửa.
Chu Cảnh Sâm hừ một tiếng, tay lại nắm chặt vai của Diệp Gia. Có lẽ lần trước chịu thua thiệt lân này hắn ngược lại đủ thông minh để không giả vờ yếu đuối ngồi xuống. Chân hắn đặt vững chắc trên mặt đất, chỉ hơi có vẻ làm bộ làm tịch khom người xuống.
Diệp Gia đứng vững: "...' Nương ơi, mất mặt quá đi.
Bốn phía rơi vào im lặng, ông Tôn ho khan một tiếng, yên lặng quay đầu sang một bên. Dáng vẻ này, tỏ ra rất biết điều. Chu Cảnh Sâm đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi Diệp Gia: "Đây là trừng phạt ký sổ với ta sao?"
Sắc mặt Diệp Gia nhất thời nóng bừng, dưới ánh nhìn của Chu Cảnh Sâm nàng đỏ mặt tía tai không biểu cảm gì.
Nàng nghểnh cổ: 'ỪI"
Hôm nay Chu Cảnh Sâm vừa tới doanh trại, theo lý thì lẽ ra phải luận công để thưởng nhưng bên trên lại lấy đủ các lý do để từ chối gặp mặt bọn họ.
Chuyện đánh thắng trận trở về mà không được đối đãi tốt, lại bị gạt sang một bên ở Bắc Doanh không tính là hiếm thấy. Hễ ngày nào Bắc Doanh còn do Thẩm giáo úy làm chủ, loại chuyện này cũng là chuyện bình thường. Giờ đây các huynh đệ của doanh trại đều đang chờ, Chu Cảnh Sâm đã sớm đoán được sẽ như vậy nên cũng không vội. Thừa dịp tướng sĩ về doanh trại nghỉ ngơi, hắn vốn định đến suối nước trong khu rừng nhỏ để rửa mặt. Kết quả ma xui quỷ khiến lại đứng ở cửa nhà.
Phu thê hai người nhìn nhau trong chốc lát, Diệp Gia giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Xoay người đẩy cửa sân rồi đi.
Chu Cảnh Sâm đi theo ở phía sau nàng, thuận tiện giúp dỡ đồ vật trên xe bò xuống. Dư thị đang ở bận bịu ở trong sân, nghe được động tĩnh ở cửa thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Đầu tiên là thấy Diệp Gia đang chạy nhanh như bay giống như bị chó rượt sau mông, trong lòng còn có chút kinh ngạc. Chờ khi nhìn thấy người đi theo phía sau nàng là con trai nhà mình, ồ, hóa ra con chó là Doãn An.
Bà ấy vội vàng gạt đi những lời lẩm bẩm lung tung ở trong đầu, xoa xoa hai tay ở bên hông rồi nở nụ cười bước nhanh tới: "Doãn An về từ lúc nào thế?"
"Diệt xong thổ phỉ thì đương nhiên phải về."
Chu Cảnh Sâm không biết nương của mình đang lẩm bẩm điều gì trong lòng, một tay cầm hai cái đầu heo hết sức nhẹ nhàng. Tròng mắt nhìn thấy Dư thị lượn quanh người mình, gương mặt cũng thả lỏng: "Trong doanh trại không tiện, nên trở về tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Trong nhà còn y phục của con không?”
"Ôi ôi, có chứ, lần trước Gia Nương mới làm cho con hai bộ đấy!" Dư thị có giọng nói nhỏ, bình thường nói chuyện luôn nhỏ nhẹ. Hôm nay không biết là quá vui mừng hay là cố ý nói cho Diệp Gia nghe, mà nói chuyện với giọng cao vút.
Đúng là lần trước khi Diệp Gia quyết định làm y phục cho cả nhà, cũng giữ lại cho Chu Cảnh Sâm hai tấm vải.