Chương 229: Làm Tôm Tỏi (3)
Chương 229: Làm Tôm Tỏi (3)Chương 229: Làm Tôm Tỏi (3)
Vừa nói xong, chính nàng cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Lời nói của tổng giám đốc bá đạo lại được thốt ra từ miệng nàng? Kiếm tiên kiếm đến điên rồi!
Rốt cuộc nam nhân không biết tốt xấu Chu Cảnh Sâm cũng không nhịn nổi nữa, một tay che mặt, cười ra tiếng.
Mắt thấy hai má Diệp Gia mới vừa trắng nõn trở lại đã đỏ lên trong nháy mắt, hai gò má kéo căng đến mức không thể hạ xuống được. Hắn thật sự không nhịn được. Cười đến mức lồng ngực cũng rung. Dường như sợ Diệp Gia thẹn quá hóa giận lại nói ra gì đó khiến chính nàng cũng không ngẩng đầu lên được, Chu Cảnh Sâm rất biết ý mà xoay mặt đi rồi cười, nhưng bả vai run ray ấy vẫn không thể giấu được.
Diệp Gia:
Quên đi, sao cũng được. Cũng không phải chuyện gì to tát, Chu Cảnh Sâm còn bị bẫy thú kẹp mông, nàng nói chút lời kỳ quái thì có sao đâu chứ?
Trong lòng an ủi chính mình, Diệp Gia đỏ mặt mạnh mẽ xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài sân, Diệp tứ muội và Dư thị đang xử lý đầu heo. Diệp ngũ muội làm một chảo dầu để chiên bánh quế. Bắt đầu từ ngày mai, sạp Tây Thi chính thức bắt đầu bán bánh rán trái cây. Vừa nghĩ đến việc buôn bán, gương mặt nóng hổi của Diệp Gia đã từ từ tản nhiệt. Nàng đi dạo một vòng ở sân sau, ông Tôn đang ở sân sau dọn vườn rau. Nước sốt Diệp Gia làm phải dùng ớt, nhóm Tôn Tuấn ôm giỏ trúc hái ớt.
Diệp Gia nghĩ đến bánh rán trái cây ngày mai còn phải bán, suy nghĩ chỉ bán thịt đầu heo và bánh quế thì chắc chắn không đủ. Nhiều dầu, ăn một hai miếng thì được nhưng ăn nhiều chắc chắn sẽ thấy ngấy thấy ngán. Đời sau nàng làm bánh rán trái cây là có thêm rau xà lách ở bên trong.
Giờ đây còn chưa có cái gọi là rau xà lách nhưng việc bỏ đồ ăn khác vào trong để bớt ngấy cũng vô cùng cần thiết. Diệp Gia nhìn thoáng qua dưa chuột đã ra trái ở sân sau. Giờ đây thứ này ở chợ không có bao nhiêu, là loại rau củ quý hiếm mà nhà giàu có mới ăn nổi. Cuối cùng Diệp Gia không nỡ dùng làm món ăn kèm với bánh rán trái cây.
"Có món gì có thể ăn sống mà lại bớt ngấy không?" Suy nghĩ ở trong lòng nhưng miệng nàng lại lẩm bẩm thành lời.
Diệp ngũ muội đang ở bên cạnh chiên bánh quế, nghe thấy thì thuận miệng trả lời một câu: "Tỷ, là hành sao? Chỗ chúng ta có rất nhiều người thích ăn hành sống, vừa bớt ngấy lại có vị."
Diệp Gia chưa từng nghe đến cách ăn này, mặc dù đời sau có bánh rán cuốn hành lá, nhưng cũng không có cuốn hành. Nhưng đúng là ở đây có rất nhiều người ăn hành, Diệp Gia cân nhắc đến việc kết hợp với khẩu vị địa phương nên cũng có thể cho vào một ít: "Bắp cải tươi ngon, hoặc cho giá đỗ chần qua một chút vào trong cũng được. Nếu muội muốn cho hành vào, có thể cắt một chút đem theo, có người muốn thêm thì thêm vào cho bọn họ." "Vậy giá ca phải tính sao đây?" Diệp ngũ muội biết là nếu thêm một món thì phải thêm một văn tiền nhưng hành cũng không tính là quá đắt, bắp cải cũng là một văn tiền một cân, thêm một hai miếng mà tính một văn tiền thì hình như hơi đắt.
"Thêm bắp cải và hành cũng không tốn bao nhiêu tiên." Diệp Gia lập tức quyết định: "Muội cứ liệu mà làm đi."
Diệp ngũ muội gật gật đầu, trong chốc lát đã chiên được một giỏ nhỏ bánh quế.
Thật ra buổi sáng Diệp Gia đi ra ngoài một lát cũng đã đổ mồ hôi đây mình, lúc này nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn. Nàng bèn rửa sạch đồ ăn, chuẩn bị làm bữa trưa. Vừa lúc Chu Cảnh Sâm trở về, nên làm một chút đồ ăn ngon.
Gà trong nhà thật sự lớn rất nhanh, hai tháng trước ôm về chỉ mới lớn có từng này. Hôm nay được nhóm Nhuy Tả Nhi và Tôn Tuấn đút sâu cho ăn, mập đến mức một con phải nặng tâm hai, ba cân. Diệp Gia nghĩ cũng đã lâu không ăn gà, nên đi bắt một con.