Chương 233: Làm Tôm Tỏi (7)
Chương 233: Làm Tôm Tỏi (7)Chương 233: Làm Tôm Tỏi (7)
Lúc này ở trong doanh trại, Thẩm giáo úy cũng xem như rảnh rỗi để gặp Đặng Hổ, xử lý chuyện tiêu diệt thổ phỉ lần này.
Không nói đến việc lân này có ba trăm người đi tiêu diệt thổ phi mà số người thương vong chưa đến một bàn tay, lại lấy được một trăm bảy mươi cái lỗ tai của mã phỉ. Có thể nói là một công lớn. Bắc Doanh tính quân công bằng cách cắt tai. Một tai trái tính một đầu người, hai mươi đầu người được tính một công. Phía Bắc Doanh còn chưa bắt đầu luận công ban thưởng, Thẩm Hải đã phái người bắt nhóm người Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên.
Mấy người từ bên cạnh lao ra, đè Đặng Hổ xuống, nghiêm nghị quát tháo: "Các ngươi đã biết tội chưa?"
Chu Cảnh Sâm thậm chí còn chưa thấy mặt mũi Thẩm Hải ra sao, đã bị người ta khống chế ở trong doanh trại. Hôm qua Đặng Hổ mới vừa uống rượu, ra sức tưởng tượng đến việc thăng chức, hôm nay bên trên đã có động thái bất ngờ không kịp phòng bị, làm cho hắn ta cũng bối rối: "Đại nhân, ty chức không biết đã phạm tội gì?"
Thẩm Hải không nổi giận, phụ tá Trân nha môn tướng ở bên cạnh hắn ta đã nghiêm nghị chỉ trích hắn ta không làm tròn trách nhiệm, làm qua loa cho xong chuyện. Rồi sau đó lại lớn tiếng liệt kê chuyện đám người Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên vượt quá chức phận, cướp đoạt quân công. Từng câu từng chữ đều sắc bén, bộ dạng giống như bọn họ không phải là đánh thắng trận trở về mà phạm phải sai lâm lớn: "Oắt con không biết trời cao đất rộng, quân nhân ở quân doanh là phải làm theo lệnh! Bọn chúng to gan làm những chuyện như vậy là bôi xấu kỷ luật quân đội. Nếu không nghiêm trị, từ nay về sau người người sẽ noi theo, vậy chẳng phải doanh trại của chúng ta sẽ tan đàn xẻ nghé ư?”
Dứt lời, lập tức quỳ một chân xuống đất, khẩn cầu Thẩm giáo úy giết gà dọa khỉ, để cảnh cáo.
Ứng dụng Truyện Dịch tebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Đặng Hổ bị những lời mỉa mai của bọn họ làm cho trợn mắt há hốc mồm. Hắn ta bị mấy người đè ép không thể trở mình, một lúc lâu, tức giận đến nỗi mặt đen đỏ bừng: "Cái loại chó má nhà ngươi! Trân Hiểu Tam, con mẹ nó ngươi là đồ chó má không biết xấu hổi Bản thân không có bản lĩnh, nịnh nọt để bò đến vị trí hôm nay, trên người thậm chí còn không có một chút công trạng. Cấp dưới không mắng ngươi bôi xấu kỷ luật quân đội, ngươi còn không biết xấu hổ chỉ trích người khác?"
Trân Hiểu Tam là tên thật của Trần nha môn tướng, sau khi leo lên địa vị cao thì đổi tên thành Trần Trăn. Hiện giờ trong Bắc Doanh ngoại trừ những binh lính cũ cùng nhóm với hắn ta biết được tên thật của hắn ta thì ai cũng tôn kính gọi Trân Trăn một tiếng đại nhân.
Mặt Trần nha môn tướng đỏ bừng, tức giận không thôi, hung hăng trừng mắt nhìn Đặng Hổ. Nhưng cho dù vở kịch hôm nay có dở đi nữa thì bọn họ cũng phải diễn tiếp. Đã cắt đứt con đường tiền tài dày đặc ở phía Tây, cơn giận của Thẩm Hải mà không thể trút ra thì những tên thân cận hầu hạ như bọn họ sẽ gặp tai ương. Lập tức quay đầu tấu lên: "Đại nhân, Đặng Hổ không chỉ không tuân thủ quy tắc quân đội, còn tự tiện bổ nhiệm một người nhập ngũ chưa đầy hai tháng. Tùy hứng làm bậy như vậy, uổng công người dốc lòng bồi dưỡng. Lần này tiêu diệt thổ phỉ cũng chỉ dựa vào người khác, ty chức cho rằng cũng phải trị hắn tội không làm tròn trách nhiệm!"
Đặng Hổ suýt chút nữa bị lời nói vô tri này làm cho tức điên. Mắt ngọ nguậy như muốn nứt, chửi ầm lên. Hắn ta vốn là tên thô lỗ ở Tây Bắc, nên lời khó nghe nào cũng mắng được.
Trân nha môn tướng nghe thấy thì trong lòng lại bốc lửa, căm hận nói: "Ty chức cho rằng, khúc trưởng Đặng Hổ lơ là nhiệm vụ, lười biếng tắc trách, lẽ ra nên trừng phạt nặng nhưng niệm lần đầu phạm tội, hơn nữa quả thật có công tiêu diệt thổ phi...
Vừa nói, hắn ta liếc nhìn Thẩm Hải, cân nhắc nói: "Nên phạt ít khuyên nhiều, phạt một răn trăm.”