Chương 255: Dù Gì Di Nữa Cũng Đừng Đến Đó (6)
Chương 255: Dù Gì Di Nữa Cũng Đừng Đến Đó (6)Chương 255: Dù Gì Di Nữa Cũng Đừng Đến Đó (6)
A Cửu bán da lông, da lông chỉ cần xử lý tốt thì không cần lo lắng bị hư hay là bị thối. Mà dưa và trái cây thì khác, kỳ giữ tươi của dưa và trái cây rất ngắn. Thời đại này không có tàu cao tốc cũng không có máy bay, vận chuyển xa như vậy đã sớm da cũng không còn.
Vừa thấy vẻ mặt này của A Cửu, Diệp Gia cũng hiểu: "Đưa đến Ký Châu sợ là không được, quá xa.'
"Đưa đi Ký Châu đúng là xa thật." A Cửu cũng thừa nhận, nhưng mà đã nói đến đây rồi thì cũng phải nói rõ toàn bộ: "Nhưng mà đưa đến gần Luân Đài thì đủ. Bên Luân Đài phồn hoa hơn nhiêu so với Đông Hương trấn, dù sao có phủ Đô đốc ở đó, người phú quý và quan lại nhiều, vật tư lại thiếu thốn. Có chút dưa và trái cây mới đưa qua, vừa có thể bảo đảm tươi mới vừa có thể bán giá cao."
Ánh mắt của Diệp Gia lập tức sáng lên, từ lúc nàng xuyên qua đến nay còn chưa đi đến địa phương nào ngoài hai trấn: "Ngươi có người sao?"
Nói đến đây, vẻ mặt của A Cửu lại trở nên khó xử. Hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Gia, không biết có nên nói hay không. Nghĩ đến đám người dưới tay mình, dứt thoát hàm hồ nói: "Đúng là có mấy huynh đệ tỷ muội nhà thân thích, người rất lỗ mãng, bình thường không lui tới nhiều..."
Kỳ thật Diệp Gia cũng không muốn truy nguyên, nàng chỉ muốn cam đoan đồ sẽ không bị hư trong tay họ.
"Chuyện này tỷ yên tâm." Về điểm này, A Cửu có thể vỗ ngực bảo chứng,'Nếu ta đã dám mở miệng, tất nhiên là bảo đảm có thể bán ra ngoài có lợi nhuận. Chuyện này tỷ không cần quá lo lắng."
Hắn ta nói như thế, Diệp Gia an tâm: "Vậy được, ngươi ve bàn bạc với bọn họ. Dưa và trái cây trong nhà lần này cũng không tính nhiều, cứ bán thử xem. Nhưng tỷ cũng không để các ngươi làm không công, nếu các ngươi có thể giúp tỷ mở con đường này, tiền vất vả tuyệt đối sẽ không ít."
A Cửu nghe lời này thì bèn nở nụ cười, hắn ta ngày thường đã anh tuấn, cười lên giống như con chó nhỏ còn mọc ra hai cái răng nanh.
"Vậy được." A Cửu cũng không nói cái gì mà không cần trả thù lao, chính hắn ta có thể không cần tiền, nhưng gọi người khác làm việc phải đưa tiền: "Ta mau chóng đi hỏi một chút. Nhiều nhất hai ngày ta sẽ trở về, tỷ chờ tin tức của ta. Hai ngày này, nhờ tỷ tốn sức chăm sóc cho viện nương."
Chuyện này không cân hắn ta nói, Diệp Gia cũng sẽ lưu tâm. Bụng của Diệp tứ muội lớn như vậy, mắt thấy cũng sắp sinh: "Ngươi đi sớm về sớm."
Vừa nói như vậy, buổi tối đã không thấy bóng A Cửu đâu. Diệp tứ muội đi tìm một vòng, Diệp Gia nói với nàng ấy A Cửu đi ra ngoài tìm người nàng ấy mới yên tâm về phòng. Ưu điểm của Tứ muội không nhiều lắm, nhưng có một ưu điểm khiến Diệp Gia rất vui vẻ, nghe lời, an phan.
Buổi tối Diệp Gia rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, điểm điểm từ cửa sổ nhảy xuống.
Diệp Gia mới gội đầu xong, tóc tai bù xù đi ra ngoài. Thuận tay mò một thanh đại đao từ sau phòng, lúc trước A Cửu đặc biệt tặng cho nàng, vừa nhẹ lại tiện tay. Đi tới cửa nghe thấy ngoài phòng truyền tới thanh âm quen thuộc, tiếng nói của Chu Cảnh Sâm khó được có chút mơ hồ. Đè rất thấp, khe khẽ gọi: "Gia nương, là ta, đi mở cửa một chút."
Lần này hắn về học khôn rồi, không bao giờ leo tường nữa.
Diệp Gia cầm đại đao mở cửa, thanh đao kia phiếm hàn quang lành lạnh dưới ánh trăng. Hai má Chu Cảnh Sâm ửng đỏ, một đôi mắt trong suốt như nước nhẹ nhàng rơi xuống trên người Diệp Gia, bị ánh đao chợt loé, vẻ mặt ôn Nhuyễn của hắn bỗng nhiên đọng lại.
Hắn hơi lảo đảo bước tới, một bàn tay như tùy ý cầm chuôi đao của Diệp Gia, dùng xảo kính đoạt đao trong tay nàng ném xuống mặt đất. Rồi mới như không có xương cốt ngã thẳng vào lòng Diệp Gia. Trên người dính mùi rượu, nhưng không tính quá khó nghe: "Còn may tối nay ta gõ cửa. Nếu mà về giống lần trước, không phải nàng có thể bổ một đao xuống đầu ra hay sao?"