Chương 257: Ta Sẽ Đi Xem Cùng (2)
Chương 257: Ta Sẽ Đi Xem Cùng (2)Chương 257: Ta Sẽ Đi Xem Cùng (2)
Nếu hai mươi năm sau hỏi nhiếp chính vương của Đại Yến rằng hắn ghét nhất thứ gì nhất, có lẽ chính là rau mùi. Dù thế nào, hắn cũng không chịu nổi mùi vị của thứ này. Diệp Gia nhìn gương mặt hắn co quắp một lúc lâu, thế nhưng không ngờ vẫn có thể cắn răng giả vờ để không lộ tẩy, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khâm phục hắn.
Chu Cảnh Sâm, Chu Doãn An đúng là rất giỏi.
Tuy nhiên sau khi đặt bát cháo dấm chua còn một nửa sang bên cạnh, Diệp Gia lại ẩn ý nói: "Trời ạ, không ngờ lại đút cho tướng công nhiều rau mùi như vậy. Nghe nói rau mùi có tác dụng giết tinh, cũng không biết có phải thật hay không? Tướng công có biết nó giết tinh hay không?"
Người trong lòng cảm thấy chua loét, song vẫn mở đôi mắt mờ mịt, dịu dàng nhưng cũng không hề hồ đồ nhìn nàng.
Diệp Gia mỉm cười: "Giết tinh, giống như tên gọi, có nghĩa là diệt tinh dịch ở phương diện kia của nam nhân”"
Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm cứng đờ, hắn lập tức ngẩng đầu.
Diệp Gia cũng cúi xuống nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia hơi nhướng mày hỏi: "Ăn ngon không?"
”.. Tạm được."
"Ăn thêm một bát nữa nhé?"
Chu Cảnh Sâm cứng đờ, hắn khựng lại rồi hỏi nàng: "Nàng phát hiện từ bao giờ?"
"Khi chàng chống xuống đầu gối."
Chu Cảnh Sâm: '...'
Hắn rút một chiếc khăn từ trong ống tay áo, lau sạch những vết cháo dấm mà ban nãy Diệp Gia không cẩn thận đút lên mặt, sau đó yên lặng ngồi dậy từ trong lòng Diệp Gia, vén chăn xuống giường. Hắn đi đến bên cạnh, mở ngăn tủ lấy một chiếc chiếu trải xuống đất, để gối lên trên, cuối cùng nằm xuống, quay lưng về phía Diệp Gia.
Diệp Gia nhìn thấy hành động này của hắn, cười khẩy: "Rau mùi giết tinh là tin vịt, ta lừa chàng thôi.'
Cơ thể người nằm dưới đất chợt cứng đờ, ngang bướng không chịu quay lại.
Một đêm bình yên vô sự, đến bình minh Chu Cảnh Sâm ăn cơm sáng tại nhà rồi rút quân về doanh trại. Bây giờ thân phận của hắn đã thay đổi, hầu như không còn hạn chế trong việc ra vào nơi đóng quân, chỗ ở cũng giống các sĩ quan khác. Bây giờ hắn chỉ cần quay về nơi đóng quân trước buổi sáng là được.
Hắn vội vàng thu dọn hành lý, thay nhung phục rồi rời khỏi nhà. Khi đi ngang qua sân, vừa hay thấy Dư Thị dẫn Nhuy Tả Nhi ra sân rửa mặt. Đúng lúc đó Diệp Gia bước ra khỏi phòng, nàng khó hiểu khi thấy dáng vẻ vội vàng của hắn nên tiện thể hỏi: "Doãn An làm sao thế? Sao mới sáng ra đã vội vàng vậy?”
Từ xưa đến nay, con trai bà làm gì cũng rất bình tĩnh, hiếm khi vội vàng như vậy nên Dư Thị cũng cảm thấy khó hiểu. Bà ấy cam chiếc khăn vải lau mặt cho Nhuy Tả Nhi, ánh mắt rời khỏi bóng lưng của Chu Cảnh Sâm. Dư Thị nhớ lại cảnh con trai và con dâu ôm ấp đêm qua, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ. Bà ấy không hỏi trực tiếp mà hỏi bóng gió về tình huống đêm qua.
"Hắn uống rượu say khướt rồi ngủ." Trong lòng Diệp Gia chỉ nghĩ đến chuyện khai trương cửa hàng hôm nay, nên chỉ trả lời qua quýt.
Nghe vậy trái tim Dư Thị giật thót.
"... Đêm qua say rượu không tỉnh?" Không được, sao lại có kết quả như vậy? Sáng nay Dư Thị còn vui mừng hồi lâu, không ngờ mọi chuyện lại không như bà ấy nghĩ, lập tức cảm thấy hơi lo lắng. Bà ấy nhìn Diệp Gia đầy ẩn ý. Khi nhìn dáng vẻ Diệp Gia khỏe như voi, cơ thể thoải mái, hoàn toàn không giống như vừa làm chuyện đó khiến đáy lòng bà ấy nặng nà.
Doãn An này đúng là... Dư Thị tức giận đến mức bắt đầu lo lắng không biết có phải con trai mắc bệnh kín gì đó không.
Sau một hồi mừng hụt, Dư Thị cảm thấy chán nản: "Hay là ta bớt thời gian nấu cho Doãn An ít canh bồi bổ?"
Lời nói bất ngờ của Dư Thị khiến Diệp Gia ngẩn người. Nàng không hiểu bà ấy có ý gì, tuy nhiên dạo này thỉnh thoảng Dư Thị lại nấu canh bồi bổ cho nàng uống, nên cơ thể nàng khỏe như con nghé, ban đêm ngủ sâu hơn rất nhiều. .