[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 271 - Chuong 271: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (1)

Chuong 271: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (1) Chuong 271: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (1)Chuong 271: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (1)

Tuy nói Diệp Gia là người hiện đại tu tưởng cởi mở hơn nhiều, người kia cũng đang làm chuyện đứng đắn. Nhưng trực nữ cứng rắn độc thân hai đời ít nhiều có chút khó xử với tư thế này. Rất sợ hắn động, đầu gối sẽ cọ đến bắp đùi nàng.

Mất tự nhiên, lắp bắp nói: "Ài, tướng công, ta nhớ... không phải chàng có chứng sạch sẽ sao?"

Bàn tay đang xoa chân của Chu Cảnh Sâm hơi chậm lại, ngước mắt nhìn vê phía nàng.

"Hôm nay ta chạy bên ngoài một ngày, ra một thân mồ hôi, chưa rửa chân nữa." Diệp Gia đau đến toát mồ hôi lạnh, nhe răng cười.

Chu Cảnh Sâm cứng người một lát, khôi phục bình thường, chỉ là xuống tay càng nặng hơn.

Lần này việc sinh nở của Tứ muội khó khăn đến không ngờ. Bụng nàng ấy quá lớn, bản thân tuổi còn nhỏ, căn bản là xương cốt trong cơ thể chưa trưởng thành. Cộng thêm trình độ chữa bệnh ở thời cổ đại còn lạc hậu, thực sự là đang đánh cược mạng sống trên sòng bạc.

Tiếng kêu thảm thiết truyên đến đã là đêm khuya, ban đêm Diệp Gia cũng không dám ngủ. Nghe thấy động tĩnh, nàng lập tức chạy tới canh giữ.

Lão đại phu vốn muốn rời đi, nhưng Diệp Gia thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện không may, khuyên can mãi mới giữ được ông ấy ở lại.

Không thể không nói quyết định này rất may mắn, nếu buổi tối không có đại phu nào ở đây, có lẽ Diệp tứ muội đã xảy ra chuyện rồi. Hai người lão đại phu và bà đỡ đang ở trong phòng sinh, từng chậu từng chậu máu loãng được đưa ra bên ngoài. Diệp Gia ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập khắp phòng, cảm thấy da đầu tê dại, kiếp trước nàng đã xem rất nhiều tin tức, có phần sợ hãi việc cưới xin và sinh con. Chuyện xảy ra với Tứ muội lại phủ thêm một tâng bóng ma lên nỗi sợ của nàng.

Diệp Gia đứng ngoài cửa, nhưng Dư thị không cho nàng vào. Bà ấy nói là căn phòng quá nhỏ, nhiều người chen chúc thì không được, ngược lại sẽ gây cản trở công việc.

Nàng nhìn cánh cửa phòng sinh khép hờ, ánh nến yếu ớt chiếu qua ke hở trên cửa, nàng nghĩ nếu đi vào nhìn xem một chút sẽ yên tâm hơn. Nhưng vừa di tới cửa, cổ tay của nàng đã bị một bàn tay nắm chặt. Một bàn tay ấm áp từ phía sau che mắt nàng lại, mùi hương trong lành dễ chịu bao quanh nàng, Chu Cảnh Sâm nhàn nhạt thở dài một tiếng: "Đừng nhìn, nhìn nhiều sẽ sợ. Đi ngủ đi, có ta ở đây xem là được rồi."... Thật sự không sợ đến mức đó, nhưng những người có tố chất tâm lý kém một chút có thể để lại bóng ma tâm lý thôi.

Mặc dù đời này Diệp Gia không có ý định không sinh con, nhưng nhìn chung nàng vẫn thận trọng về vấn đề này. Có lẽ bản tính nàng ích kỷ, nàng chưa bao giờ cảm thấy người khác quan trọng hơn mình. Sinh con thì được, nhưng đó phải là điều nàng muốn, không thể bắt buộc nàng phải thỏa hiệp vì ai cả. Đây là điểm mấu chốt của Diệp Gia, cuộc đời nàng cũng chỉ có một lần mà thôi.

Hai người đứng ở cạnh cửa, bốn năm bóng người đang di chuyển trong phòng sinh, lờ mờ. Dư thị đã canh giữ bên giường Tứ muội từ ban ngày, bà đỡ cũng ở bên trong. Cùng với một lão đại phu và Diệp ngũ muội luôn theo dõi tình hình, thực sự không cần thêm một người nào bên cạnh cản đường nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Gia thu lại bước chân lên ngưỡng cửa.

Tuy nhiên, tư thế đứng này có phần không được tự nhiên.

Hàng mi dài mềm mại khẽ run lên, rung chuyển khiến lòng bàn tay Chu Cảnh Sâm ngứa ngáy.

Ánh trăng sáng ngời tràn ngập đình viện, nhưng thực ra màn đêm không che lấp được thứ gì. Chu Cảnh Sâm rũ mắt xuống nhìn nữ tử trước mặt. Kiếp trước lòng hắn đầy hận thù, một lòng thù nhà hận nước, chưa bao giờ tĩnh tâm thổ lộ tình cảm với thê tử. Có lẽ hắn vẫn còn khinh thường, chướng mắt thê tử xuất thân hương dã, thế nên kiếp trước hắn chưa từng cảm nhận được sự viên mãn khi cưới thê tử. Kiếp này, nhờ ông trời ưu ái có thể làm lại, sau khi trải qua một cuộc đời gió tanh mưa máu, hắn đã sớm bình tâm tĩnh khí.
Bình Luận (0)
Comment