Chuong 274: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (4)
Chuong 274: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (4)Chuong 274: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (4)
"Gia Nương, mau di lấy chút đồ ăn cho Viện Nương." Dư thị rất mệt mỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn hai con chuột nhỏ: "Con bé hét lâu như vậy, sợ đã hao hết sức lực. Làm cho con bé chút mì nước lót dạ trước đã, nhớ cho ít dầu và muối thôi."
Diệp Gia gật đầu, tuy nàng chưa từng sinh con, nhưng nàng đã từng chứng kiến tẩu tử họ hàng ở cữ. Món ăn đều có mùi vị rất nhạt.
Vừa khéo là tối qua nàng đã nấu canh hơn một canh giờ, cực kỳ thơm ngon. Diệp Gia múc canh gà, làm một chén mì cho Diệp tứ muội, bưng qua cho nàng ấy ăn. Sau đó thấy mọi người bận rộn cả đêm không ngủ, dứt khoát nhào thêm chút mì. Cho hết phần canh gà còn lại, sáng sớm mỗi người ăn một chén mì sợi gà. Trì hoãn từ hôm qua đến bây giờ, hôm nay không thể buôn bán được.
Chờ Diệp ngũ muội dọn dẹp phòng của Tứ muội xong, nàng ấy lại thu dọn cho Tứ muội từ trong ra ngoài. Mọi người đã ăn uống no rồi thì sẽ đi ngủ, ai cũng ngáp một cái roi vê phòng nghỉ ngơi.
Ban ngày Chu Cảnh Sâm còn phải luyện tập, hắn ăn điểm tâm xong mới trở về doanh địa. Diệp Gia chốt cửa sân lại, cả Chu gia đều trở vê phòng đi ngủ.
A Cửu tới cửa vào lúc giữa trưa, ở ngoài sân la hét nhiều lần nhưng không có ai trả lời. Hắn ta có thể trèo tường, nhưng nhớ lại có rất nhiều bay được đào gần bức tường trong sân Chu gia. Sợ mình nhớ không rõ, nhảy xuống sẽ bị kẹp gãy chân, hắn ta đành đến cửa hàng trên phố Đông xem thử. Kết quả là cửa hàng cũng bị khóa, không có ai ở đây.
Hắn ta lo lắng chạy mấy lần, khi trở lại sân của Chu gia, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh.
Ông Tôn là người mở cửa, vừa mở cửa đã nói chúc mừng hắn ta.
A Cửu sửng sốt hồi lâu, suy nghĩ không biết chúc mừng ở đâu? Khi vào sân, họ nhìn thấy Diệp Gia và Diệp ngũ muội đang nhuộm đỏ trứng gà. Dường như đầu óc hắn ta bị người ta gõ một cái, tức khắc tỉnh táo lại: "Co phải Viện Nương đã sinh con không?! Tỷ tỷ, đúng là Viện Nương sinh rồi!"
Diệp Gia sau một giấc ngủ, tỉnh lại tinh thần thấy tốt hơn nhiều, nàng cười tít mắt: 'Đúng vậy! Chúc mừng ngươi A Cửu, Viện Nương đã sinh cho ngươi một cặp sinh đôi đấy!"
A Cửu đã đi ra ngoài được hai ngày, người đầy gió bụi. Sau khi nghe tin tức, hắn ta cực kỳ hào hứng muốn di ra hậu viện. Tuy nhiên khi Dư thị bước ra khỏi phòng nơi bọn họ ở, Dư thị mở miệng gọi người lại: "Tiểu A Cửu, ngươi chạy cái gì? Sao ngươi không đi lấy chậu nước, tắm rửa bản thân ngươi trước đã? Một thân đầy bụi bặm, vào phòng tấn công mũi của Viện Nương và hai đứa bé thì thế nào?"
A Cửu vui vẻ đáp lại vài tiếng ôi ôi, bất chấp thời tiết dân dân chuyển lạnh. Hắn ta đến bên giếng, lấy một thùng nước đá, tắm rửa sạch sẽ bản thân bằng nước lạnh ở phía sau hậu viện. Nhe hàm răng trắng, hắn ta lao vào phòng, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng cười cao hứng bên trong.
Dư thị mỉm cười lắc đầu, phủi bụi trên vạt áo rồi quay trở về tiên viện.
A Cửu thật sự phấn chấn, vui mừng đến nỗi cởi thẳng xiêm y rườm rà bẩn thỉu của mình ra. Hắn ta khỏa thân leo lên giường. Cẩn thận ôm lấy Diệp tứ muội, hắn ta vùi mặt vào cổ nàng ấy, lúc đầu cười, sau đó rầu rĩ lặng lẽ rơi nước mắt. Hai đứa con trai đỏ rực bị gạt sang một bên, hắn ta cuộn mình lại, không dám chạm vào.
A Cửu siết chặt tay Diệp tứ muội, ban đầu không tiếng động mà rơi lệ, sau đó lại bắt đầu khóc nức nở.
Diệp tứ muội đang ngủ say, trong lúc ngủ mo, nàng ấy bị tiếng động đánh thức liên mở mắt ra. Nhìn thấy tướng công cuộn tròn bên cạnh mình đang khóc, nàng ấy giật mình: "Sao vậy A Cửu? Chàng mật à?"
"Không." A Cửu lẩm bẩm với giọng mũi khàn khàn: "Viện Nương, cảm ơn vì đã cho ta một mái nhà.'