Chuong 291: Mua Con La (1)
Chuong 291: Mua Con La (1)Chuong 291: Mua Con La (1)
Cánh tay Diệp Gia nổi da gà, mấy lần nghi ngờ nhìn người đang lặng lẽ trải giường. Luôn cảm giác có một hơi thở nguy hiểm bao quanh người này.
Bầu không khí trâm xuống nhưng cũng không cứng nhắc, không hiểu sao lại sinh ra một loại mập mờ khác. Diệp Gia ép mình bình tĩnh lại, không cần vì một chuyện nhỏ mà canh cánh trong lòng. Vì thế nàng nhắm mắt và nhớ tới chuyện khác để dời sự chú ý.
Trên thực tế, hiện tại công việc kinh doanh tưởng chừng đã ổn định nhưng thực chất mới chỉ là bước khởi đầu. Một quán ăn không phải là kết thúc, vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Một khi đã nghĩ tới chuyện làm ăn, cái gì xấu hổ cái gì mập mờ đều sẽ bị vứt ra sau đầu. Không bao lâu, Diệp Gia hơi buôn ngủ. Chu Cảnh Sâm ngôi xếp bằng dưới đất, chăm chú nhìn thiếu nữ đang dần ổn định hô hấp trên giường, lặng lẽ thở dài. ... Này có lẽ là thiên đạo luân hồi, người mình vứt bỏ như giày rách ở kiếp trước, đời này lại tông mòn con mắt mà không ăn vào miệng được. Mãi cho đến khi hô hấp của Diệp Gia bằng phẳng và chìm vào giấc ngủ sâu, Chu Cảnh Sâm mới nhận mệnh nằm xuống.
Nửa đêm, trăng sáng sao thưa. Chu Cảnh Sâm mở mắt bật dậy sau cơn mộng mị xấu hổ.
Hắn cúi đầu nhìn xuống phần thân dưới của mình, vén chăn ngồi dậy.
Người trên giường ngủ thành hình chữ X, một cái chân thon dài trắng nõn đè lên chăn, chăn bị lật ngược, cái chân còn lại rủ xuống mép giường. Chu Cảnh Sâm đứng dậy đắp chăn cho nàng, đến ngăn tủ lấy cái quần sạch rón rén ra khỏi phòng. Sau đó hắn múc một thùng nước lạnh chỗ giếng rồi xách ra sau bếp, chỉ một chốc, bên trong vang lên tiếng tiếng thở dốc dồn dập của nam tử.
Chờ hắn mang theo một thân hơi nước trở về đã là canh ba. Tình cờ đụng phải A Cửu đi vệ sinh, nửa đêm hai người gặp nhau trong sân. A Cửu liếc cái quần ướt đẫm trong tay hắn, nhướng mày: "Tỷ phu giờ này còn chưa ngủ à?"
Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm không giấu được sự gượng gạo: "... Ừ“"
A Cửu đột nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười hơi quái dị. Nhưng hắn ta xem như nể tình, không giáp mặt vạch trần Chu Cảnh Sâm. Hắn ta gật đầu, chỉ vào nhà xí góc đông nam: "Ta đi nhà xí, tỷ phu huynh cứ tự nhiên nhé."
Chu Cảnh Sâm: '...'
Hai người gặp thoáng qua, người về phòng thì vê phòng, người đi vệ sinh thì đi vệ sinh.
Chờ A Cửu đi vệ sinh xong về phòng, lên giường ôm vợ thì không nhịn được kể chuyện vừa gặp Chu Cảnh Sâm ra. Diệp Tứ muội đang ngủ mê man, nghe thế thì cũng không hiểu mô tê gì sất, chỉ mơ hồ đáp lại. A Cửu đang tuổi dồi dào tinh lực, đêm ôm vợ nhỏ mềm mại lại không được chạm vào thì hơi bực, hắn ta không ngủ được.
"Viện nương, nàng nói tỷ tỷ và tỷ phu có phải không hòa hợp chuyện phòng the không?" A Cửu có nghe nói qua chuyện của Diệp Gia, biết trước khi xuất giá vị người cô này có tình nhân khác. Vì góp tiền thuốc men cho em vợ mới ga cho Chu gia: "Đêm hôm khuya khoắt anh rể một mình đi giặt quần..."
Diệp Tứ muội nghe vậy, trong lòng chợt hãng một nhịp. Nàng ấy đương nhiên biết chuyện của Diệp Gia và tiểu nhị gia Trình gia. Nhưng chuyện này đã qua bao lâu rồi, tỷ tỷ nàng từ sớm cũng đã an phận thủ thường với người Chu gia, nhắc lại làm gì. Không thể làm tổn hại thanh danh của tỷ tỷ nàng. Vì thế nàng ấy ậm ừ nhảy qua chủ đề này, ôm mặt A Cửu hôn mạnh một cái: "Ngủ đi, lòng tỷ ấy biết rõ."
A Cửu chỉ tò mò mà thôi, nếu vợ không cho nói, hắn ta cũng không tò mò nữa.
Không nhắc đến vợ chồng Diệp Tứ muội thầm thì to nhỏ trong phòng, Chu Cảnh Sâm lại về phòng ngủ. Lần mở mắt tiếp theo đã qua ngày hôm sau, trong phòng không có ai cả. Diệp Gia và đám Diệp Ngũ muội, Tôn thúc đi buôn rồi, Dư thị dẫn mấy đứa nhỏ xay tảo đậu trong sân. Hắn liếc nhìn giường, đứng dậy vệ sinh cá nhân trước rồi thu dọn chăn đệm của mình và trải giường Diệp Gia ngủ.
Ăn sáng xong thì đến nơi đóng quân.