Chuong 295: Mua Con La (5)
Chuong 295: Mua Con La (5)Chuong 295: Mua Con La (5)
"Cái này, cái này..." Lời này xem như vạch trần bà mối rồi, bà ta tự nhiên cũng biết. Lý gia coi trọng muội muội của bà chủ cửa hàng Tây Thi là trèo cao, bên đó nhắm trúng hai tỷ muội này từ nơi khác tới, trong nhà có tiền nhưng không có nam nhân lập môn hộ.
Cửa hàng mở nhiều ngày như vậy cũng không thấy nam nhân nào tới, bà mối coi như nhà này không có nam nhân.
"Người Lý gia sống chung dễ bề đùm bọc lẫn nhau, làm chuyện gì cũng có thương có lượng. Phòng có ở là được rồi, cần nhiều sân như vậy làm gì? Hơn nữa, cửa hàng gì đó, hắn tuổi còn nhỏ, tương lai kiếm tiên không phải cũng có thôi?"
"Sợ là không được." Diệp Gia cười dịu dàng, lời nói ra lại giống như dao găm đâm vào tim người ta: "Nhà ta là nhà đọc sách. Phụ thân là đồng sinh, muội tử ta từ nhỏ đã đọc sách biết chữ, vừa thông minh vừa có năng lực. Trong nhà có ba khoảnh sân, một gian cửa hàng, tỷ phu của nàng là quan chức đóng quân ở vùng này. Nếu sau này muội tử của ta tìm vị hôn phu, tất phải tìm một người xứng đôi. Gia đình như Lý gia... Xin thứ lỗi."
Nàng vừa dứt lời, mặt bà mối trực tiếp tái mét. Mặt phụ nhân im lặng từ đầu chí cuối kia đã chuyển sang màu gan lợn.
Hơn nửa ngày, thật sự không xuống đài được, thịt trên mặt run rẩy vài cái, há mồm chửi: "Cả nhà mặt mũi trông như yêu tinh mà một nam nhân cũng không có, khinh cuồng cái gì! Còn không phải chỉ là một con điếm dựa vào mấy hành động khoe khoang lang lơ để kiếm tiền thôi sao?U
Diệp Gia giờ mới biết được phụ nhân này chính là mẹ của Lý gia, trước khi đến còn định liệu trước. Nghĩ cửa hàng Tây Thi này có tiền thì thế nào? Còn không phải toàn gia đều là nữ, nhi tử của bà ta là nam nhân, từ xưa tới nay nữ tử gả ai mà không gả? Gả cho con trai của bà ta là tốt nhất. Kết quả Diệp Gia này nói chuyện khó nghe, còn kém nói thẳng nhà bà ta nghèo rớt mồng tơi.
Phụ nhân phố phường chửi rất khó nghe, xen lẫn nhiều tiếng lóng thôn quê, mắng đến nỗi thu hút người của cả một khu phố tới xem náo nhiệt.
Diệp Gia tức điên. Mặt nàng sa sầm.
Nàng rút dao chém lên thớt, sắc mặt phụ nhân đang mắng mỏ thoắt cái tái nhợt rồi lập tức ngồi xuống đất khóc lóc om sòm.
Đúng là không biết xấu hổ, nói cái gì nếu không phải Diệp Ngũ muội khoe khoang lang lơ quyến rũ nhi tử của bà ta, bà ta mới sẽ không hạ mình tới cái nơi rách nát này cầu hôn. Kết quả hai chị em nhà này thật vô liêm sỉ, một bên thì quyến rũ người khác một bên thì coi thường nhà họ nghèo.
Giọng bà ta vừa to vừa nhanh, bịa đặt bậy bạ về người ta như rải đậu khiến người xem náo nhiệt chỉ trỏ. Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên vừa tới cửa đã thấy tình huống này, hai mặt nhìn nhau, chen qua đám đồng di vào.
Phụ nhân bên trong kia nói như thật, nếu không phải Diệp Gia tận mắt nhìn thấy ngày nào Diệp Ngũ muội cũng làm này làm nọ, bận rộn như con quay thì đúng là cho rằng nàng ấy không biết kiểm điểm mà chạy ra ngoài thông đồng tiểu tử nghèo nhà người ta. Nhưng nàng móc dao ra hù dọa cũng vô dụng, đâu thể chém thật, đành để ông Tôn tới đuổi họ đi. Một cụ già như Ông Tôn vừa muốn đi qua, phụ nhân kia lập tức hô phi lễ, khiến ông Tôn thậm chí không dám đụng vào bà ta.
Chu Cảnh Thần nghe một hồi, loáng thoáng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn vừa bước ra khỏi đám đông, muốn tới bên cạnh Diệp Gia. Liễu Nguyên ở bên cạnh đã trực tiếp rút bội đao bên hông, soàn soạt vung lên không trung, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Hai người sầm mặt đi tới giữa cửa hàng, Chu Cảnh Sâm đứng cạnh Diệp Gia. Ánh mắt buốt giá quét qua phụ nhân ngồi dưới đất, giọng nói lạnh lùng không cao nhưng đủ để toàn bộ người trong cửa hàng đều nghe rõ ràng: "Gia Nương, xảy chuyện gì? Có người tới cửa hàng của nàng gây sự?”
Ánh mắt của hắn sắc như dao cạo, quét qua từng người ở đây.
Bà mối và phụ nhân kia bây giờ mới nhìn thấy hai người này mặc nhung phục. Nam nhân câm đầu kia tự nhiên kéo Diệp Gia lại gần.