Chương 298: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (2)
Chương 298: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (2)Chương 298: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (2)
Diệp Gia cũng đâu phải là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi không biết chuyện gì, cảm giác này sao giống với cảm giác ở kiếp trước suýt chút bị một tiên nhân bắt cóc ở trên phố vậy, Diệp Gia vô thức cảnh giác.
Thiếu niên đó vẫn khổ sở cầu xin, kẻ buôn người phía trước nghe thấy tiếng động liên lao tới. Lôi cái roi to bằng ngón tay cái ra từ eo, vung roi kèm theo tiếng rách toạc, sau lưng thiếu niên lập tức rướm máu.
Đột nhiên cậu ta hét lên tiếng kêu thảm thiết, những người đang đi dạo quanh chợ sành liền vây lại, từng người từng người một chỉ trỏ xem náo nhiệt.
Diệp Gia thấy tình hình không đúng lắm, một mặt thiếu niên đó bị đánh một mặt báo ra danh tính quê quán, còn nói thẳng: "Ta là người của phủ An Đông Huy Châu, trong nhà buôn bán giấy Tuyên Thành! Cầu xin các người hãy cứu ta, cha của ta nhất định sẽ cảm tạ hậu hĩnh."
Cậu ta vừa nói ra đã khiến cho người ta cảm thấy có gì không đúng. Người này nói chuyện vừa rõ ràng vừa tỉ mỉ, giống như người bị bắt cóc vậy. Tuy là Diệp Gia có hơi tốt bụng nhưng không phải là kẻ ngốc. Thông thường một người bị bắt cóc không thể nào được sống tốt. Chỉ cần hai ba ngày là đã biết lòng người hiểm ác rồi, nếu không ngốc, chí ít cũng sẽ cẩn thận thận trọng. Làm gì có người nào không phân rõ phải trái tốt xấu cầu xin người ở trên đường như vậy chứ?
Không nói tới nơi này cách xa Huy Châu như vậy, thời xưa lại không có tàu siêu tốc máy bay, chỉ dựa vào đôi chân thì chí ít cũng phải đi ba bốn tháng. Với khoảng cách và thời gian này, nếu như thiếu niên này thật sự là đến từ phủ An Khánh Huy Châu, tuyệt đối không thể nào ngơ ngơ dại dại ở trong tay kẻ buôn người lâu như vậy.
Trong lòng thầm nghĩ, cái roi đó mà quất tới, thì rách da toác thịt chứ chẳng chơi.
Mí mắt của Diệp Gia cứ giật giật. Tuy là trong lòng không tin lời của thiếu niên đó nói cho lắm, nhưng nhìn cậu ta bị đánh quả thực là rất thảm, cũng kêu rất động lòng người. Diệp Gia ngăn cản hành động bạo lực đó của kẻ buôn người: "Dừng tay! Nếu bán đứa trẻ này thì bao nhiêu tiên?"
Kẻ buôn người nghe Diệp Gia nói như vậy, liên dừng tay lại.
Trên gương mặt đen đỏ lập tức xuất hiện những nếp nhăn, kẻ buôn người đó xoa tay: "Nếu như thái thái muốn, thì chí ít phải có con số này. Đứa trẻ này nếu còn ăn thêm hai ba năm nữa thì sẽ trở thành người lao động khỏe mạnh, làm việc gì cũng được. Giá cả đương nhiên không rẻ rồi..."
Nói xong, hắn ta dùng tay đưa ra một con số, ý là mười lượng.
Lông mày của Diệp Gia liên chau lại, vẫn không nói gì.
Một đám người đang bị xiêng xích đó nhìn thấy Diệp Gia vậy mà thật sự mềm lòng, cũng bắt chước làm theo, toàn bộ nhào qua quỳ xuống cầu xin cứu giúp. Thêu dệt đủ kiểu thân phận, còn có người nói mình là con gái thất lạc của quan cấp cao ở Yên Kinh.
Nhưng sau khi chân chừ một hồi, họ đã bị người ta vây lại ở giữa.
Một đám người vừa gào khóc, vừa nói gì mà toàn những lời không đáng tin. Có người còn ví Diệp Gia giống như bồ tát, Dường như Diệp Gia mà không bỏ tiền ra để cứu bọn họ thì thật có lỗi với cái tên gọi bồ tát này. Diệp Gia còn chưa nói là muốn mua, kết quả là bị người chặn đường họ không thể đi được. Từng người một đưa tay ra, muốn kéo lấy Diệp Gia. Chu Cảnh Sâm lặng lẽ rút thanh kiếm ở bên hông ra.
Ánh sáng của cây kiếm vừa lóe lên, đột nhiên những người đang gào khóc đó liền im lặng hết.
"Đầu lui ra đằng sau." Chu Cảnh Sâm nhếch nhếch cổ tay, chém nhẹ một cái.
Ánh sáng của cây kiếm lạnh thấu xương có lực uy hiếp hơn so với bất cứ thứ gì. Những người đang quỳ đó toàn bộ đều đứng dậy, nhanh chóng lùi về sau ba bốn bước, bọn họ sợ cây kiếm lớn đó sẽ chặt trúng bọn họ.