Chương 313: Ta Thích Cợt Nhả (8)
Chương 313: Ta Thích Cợt Nhả (8)Chương 313: Ta Thích Cợt Nhả (8)
Dư thị uống ba lượng rượu mạnh, và hát bốn năm bài hát. Còn chưa kể, giai điệu của bà ấy rất dịu dàng, ngay cả những người không hiểu cũng cảm thấy tao nhã.
Diệp Gia vui vẻ vỗ tay ở bên cạnh, Dư thị vừa vui vẻ, lại cam lên chiếc cốc uống một ngụm rồi bỏ xuống.
Đúng là trong nhà không có ai phụ trách, bọn họ đều say đến bất tỉnh nhân sự, Dư thị không thể bước đi vững vàng. Cuối cùng Diệp ngũ muội bỏ ra một sức lực lớn để nâng bà ấy trở vê nhà. Người vừa đặt xuống giường liên ngủ thiếp đi.
A Cửu cõng Diệp tứ muội về. Mọi người đều đang uống rượu, cho nên nàng ấy cũng uống một chút. Trước đây nàng ấy chưa từng uống rượu ở Diệp gia, nhưng khi đến Chu gia thì đây là lân đầu tiên của nàng ấy. Đương nhiên không thắng được tửu lượng của mình, say đến mức không thèm quan tâm đến bọn trẻ. Diệp ngũ muội bởi vì tuổi còn nhỏ nên không uống nhiều, sau khi chăm sóc Dư thị còn phải thu dọn cho Nhuy Tả Nhi. Đến cuối cùng ngoại trừ ông Tôn, A Cửu và mấy đứa nhỏ không dám uống rượu vẫn tỉnh táo, thì cũng chỉ có một mình Diệp Gia đang ngồi thẳng ở đó.
Kỳ thực Diệp Gia cũng không còn tỉnh táo, nàng uống rất nhiều, đầu óc nàng đã rối loạn từ lâu rôi. Nhưng nàng lại là một người uống rượu giỏi, cho dù nàng có uống say thì không ai có thể nhìn ra. Ngoại trừ đôi mắt lơ đãng của nàng, đôi má ửng hồng và rất trâm tính.
Ông Tôn liếc nhìn Diệp Gia vài lần, nhưng ông cụ không dám quan tâm đến điều đó vì có sự khác biệt giữa nam với nữ.
A Cửu ôm vợ của mình quay đầu lại nhìn Diệp Gia, trong lòng hắn ta suy nghĩ để nàng ở đấy chắc sẽ ổn thôi nhỉ, canh giờ này thì chắc tỷ phu cũng gần về rồi, di tỷ trông không giống như một người đang say rượu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ. Vừa suy nghĩ như vậy, thì Diệp Gia tự mình đứng dậy, nàng bước đi vững vàng như thể nàng chưa từng say rượu, chính nàng đi bộ về phòng.
A Cửu với ông Tôn liếc nhìn nhau, yên tâm đi về phòng của mình.
Diệp Gia đi về phòng nhưng không có đi ngủ. Lúc này bụng của nàng rất nóng hổi, nhưng tay chân vẫn luôn tê cứng. Nàng cúi đầu chậm rãi thở vào trong lòng bàn tay của mình, chà xát, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Nàng quay đầu nhìn chiếc giường, mọi thứ trước mặt nàng đang rung chuyển. Nàng chóng mặt và buồn nôn. Đầu nàng tràn ngập những phiền muộn, đáng lẽ nàng nên để một chiếc giường đất ở trong phòng. Nếu như có giường đó, thì chắc chắn sẽ không lạnh.
Vừa nghĩ ngày mai nàng sẽ tìm người làm giường, nàng đi đến bên cửa sổ. Cửa sổ mở rộng, mọi thứ ở dưới lớp tuyết dày đặc phản chiếu những đốm trắng trong ánh sáng. Nàng lo lắng không biết mình có bị chết cóng hay không, nàng đang năm trước cửa sổ thì nhìn thấy có một bóng người ở trong sân đang đi đến. Người đó đang cầm ô, một tay khác đang cầm lồng đèn, dáng người cao như cây tre đang đi trong tuyết.
Bước chân của người đó rất vững vàng, quân áo bay phấp phới trong những cử động, như nước chảy mây trôi. Dường như hắn đã chú ý đến có người ở bên cửa sổ đang nhìn mình, bước chân khựng lại. Vừa ngước mắt lên, người đó đã đi đến bên cạnh cửa sổ.
Phản ứng của Diệp Gia có chút chậm chạp, ngửa mặt lên trong trạng thái say xỉn.
Khuôn mặt trước mặt biến thành hai, khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu. Nàng nheo mắt lại ợ rượu, một lúc lâu rồi mới bắt đầu hỏi: "Chàng ... là ai? Sao chàng lại đến nhà của ta?"
Hôm nay Chu Cảnh Sâm mới nhận được tin tức là có kẻ buôn người ở thôn Tứ Đạo, vì vậy hắn đích thân đuổi theo suốt ba mươi dặm. Cuối cùng dồn người đó vào trong một ngôi làng, giết chết hai người, bắt được một người. Làm việc một lúc lâu nên bây giờ mới đi về nhà. Lúc này nhìn thấy sắc mặt của Diệp Gia thì đột nhiên dịu xuống. Hai má Diệp Gia đỏ bừng, trong cổ họng đang lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa. Mũi của hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, không khỏi cong khóe miệng lên.