Chương 372: Nàng Có Dám Giải Thích Không, Diệp Gia? (3)
Chương 372: Nàng Có Dám Giải Thích Không, Diệp Gia? (3)Chương 372: Nàng Có Dám Giải Thích Không, Diệp Gia? (3)
Dư Thị nhìn ra được tâm tư của hai tỷ muội, liếc nhìn Diệp Gia, đột nhiên nói: "Nói đến chuyện này, mấy ngày trước ta đã nghe ngóng được tình hình của Diệp gia trang."
Tay cầm đũa của Diệp Gia chậm lại. Chớp chớp mắt, lập tức lấy lại tinh thân: "Như thế nào vậy?”
"Phía bên nhà sui gia...' Anh mắt Dư Thị rơi vào trên mặt Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội, hai người này lo lắng sắp chảy nước mắt. Nhưng mà Diệp Gia thì lại mở to mắt nhìn chằm chằm. Dư Thị thật cũng không nghi ngờ ý tứ của Diệp Gia, chẳng qua là cảm thấy con dâu của bà ấy tính tình mạnh mẽ hơn, có thể gánh vác được. "Người không hề gì cả, chỉ là đánh mất hai đứa con."
"Hai đứa con?" Diệp tứ muội lập tức có chút lo lắng, cho dù cha mẹ nàng ấy có tệ đến đâu chăng nữa, thì người thân vẫn là người thân: "Đánh mất hai đứa con nào vậy?"
"Một người đương nhiên là đệ nương." Đừng nhìn thấy Dư Thị tính tình yếu đuối thật giống như không phải chủ nhân của gia đình, nhưng tốt xấu gì bà ấy đã từng là Cảnh vương phi. Lúc đang bận rộn, bà ấy cũng có thể nghĩ ra mọi việc, hơn nữa bà ấy là người vẫn có thể chống đỡ khi cả gia đình chết hết."Người còn lại là tiểu cửu tử."
"Thanh Hà mất rồi?" Diệp tứ muội thực sự lo lắng!
Đứa con út của nhà họ Diệp không chỉ được cha mẹ cưng chiêu mà còn được các ca ca tỷ tỷ cưng chiều. Diệp tứ muội là người đánh đệ đệ nhỏ nhiều nhất, nếu nói một cách không hợp thời thì giống như đứa trẻ do chính tay nàng ấy nuôi lớn: "Chân đệ ấy còn chưa lành hẳn thì có thể chạy đi đâu chứ? Đứa trẻ này!"
Việc hắn ta chạy đi đâu thì Dư Thị cũng không thể nói được, bà ấy cử người nghe ngóng. Những gì hỏi được cũng là nghe người ta nói, chứ cũng không phải là tận mắt nhìn thấy.
Trong lòng Diệp tứ muội lo lắng, đồ ăn ngon trong miệng cũng không còn cảm thấy ngon nữa. Diệp ngũ muội cũng có chút lo lắng, nhưng cũng sẽ không vì hoảng lên mà đầu óc rối như tơ vò: "Thanh Hà từ nhỏ đã luôn có tính toán của riêng mình, nhất định là hắn làm mất hoặc là tự mình bỏ chạy. Hiện tại bên ngoài náo loạn như vậy. Chắc đệ ấy không phải mất tích đâu, chỉ là bản thân chạy thoát thôi. Hiện nay bên ngoài loạn lạc như thế, ở trong nhà cũng không chắc tốt hơn ở bên ngoài, Thanh Hà cũng biết được chút ít võ công học được từ người khác, chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu."
"Muội nói đứa trẻ này có thể chạy đi đâu được đây?" Diệp tứ muội nghĩ thấy cũng phải, trước đó Diệp Thanh Hà bị gãy chân cũng là tự mình chạy ra ngoài lấy sản vật trên núi.
Diệp Gia không nói gì, nàng không thân với những người trong Diệp gia, cũng không thể giải thích được tại sao.
Một bữa ăn càng về sau đều có chút im lặng. Diệp ngũ muội thu dọn đồ đạc về phòng sớm. Diệp tứ muội lo lắng trong lòng, buổi tối không ăn gì nhiều thì ve phòng chờ. Nghĩ đến A Cửu quay về sẽ nói chuyện với A Cửu xem sao, bảo A Cửu di đến Diệp gia trang ở trấn Lý Bắc hỏi cho rõ ràng.
Dư Thị thấy Diệp Gia mãi không nói chen vào, cho rằng trong lòng nàng khó chịu nên an ủi nàng rằng: "Gia nương cũng đừng lo lắng, đứa trẻ Thanh hà đó không chừng là đi tìm ca của con rồi."
Những lời tiếp sau đây đương nhiên là suy đoán của bà ấy, trên bàn ăn bà ấy không nói gì vì sợ nếu mình đoán sai sẽ khiến người ta hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng, nói ra cũng không tốt. Đến trước mặt Diệp Gia, lời nói của bà ấy không kiêng dè nhiêu như thế bèn nhắc một câu.
Cũng không phải là Diệp Gia không hề quan tâm chút nào, chỉ là tình cảm của nàng không đến mức đó. Nhưng một thiếu niên mười bốn tuổi chạy trốn trong thời đại chiến tranh loạn lạc này quả thực khiến cho người ta lo lắng. Nhưng nếu như Diệp Thanh Hà chạy đi tìm Diệp Thanh Sơn, có lẽ Chu Cảnh Sâm đã thăm dò ra.