Chương 376: Đối Diện Khe Cửa (2)
Chương 376: Đối Diện Khe Cửa (2)Chương 376: Đối Diện Khe Cửa (2)
Tuy rằng lần này hắn cố ý làm như vậy, nhưng không ngờ hiệu quả lại lớn đến thế? Đã lên kế hoạch và tối nay vẫn đi ngang qua, nhưng ai có thể ngờ rằng Diệp Gia đã phát điên và không còn là con người nữa. Nàng không chỉ chạm vào nó mà còn cố gắng đi xuống.
"Ta không dám?" Diệp Gia kiêu ngạo hat cằm, cố gắng ném chính xác những từ ngữ vào mặt Chu Cảnh Sâm: "Nực cười, là chàng không dám chứ nhỉ?"
"Hừ”
Chu Cảnh Sâm không ngờ nữ nhân Diệp Gia này lại không hành động như bình thường, thành thật mà nói, ngay cả nam nhân cũng không chịu nổi thủ đoạn như vậy. Dù không say rượu, nhưng điều đáng sợ nhất khi say là: tinh thần tỉnh táo nhưng ý chí yếu đuối. Lần này đến lượt Chu Cảnh Sâm bị đưa lên tế đài không xuống được. Di chuyển hay không di chuyển, đây là sự chấp thuận của hắn dành cho Diệp Gia. Gia Nương thật là... rõ ràng có vẻ ngoài nhút nhát và nghiêm khắc, sao có thể hung dữ như vậy!
Hổ? Chuyện cười mà, Nàng không phải hổ, nàng chỉ đang kiêm chế giới hạn đạo đức của mình mà thôi.
Trên thực tế, Diệp Gia không chỉ không mềm mỏng trong hành động, mà trong lời nói cũng không hề mềm mỏng.
Trước bàn đặt một ngọn đèn dầu, ngọn nến bập bùng bị gió nơi khe cửa sổ thổi qua. Bóng của hai người chiếu lên tường, giống như một cặp giấy cắt tuyệt đẹp. Hàng mi rung rinh của Chu Cảnh Sâm phản chiếu ánh sáng trông giống như những con bướm bay nhẹ nhàng. Yết hâu của hắn trượt lên trượt xuống do nuốt vào cho thấy vẻ đẹp g6 ghê và gây gò dưới ánh sáng.
Nàng nheo mắt hồi lâu rồi cúi xuống cắn một phát.
Vết cắn không nặng lắm, giống như nhai một khúc xương. Tuy nhiên, Chu Cảnh Sâm lại cứng đờ như bị sét đánh.
Sau đó Diệp Gia cảm giác được rõ ràng có cái gì đó đứng dậy.
Chu Cảnh Sâm đột nhiên giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng lên che mắt. Hắn quay mặt sang một bên như muốn trốn thoát.
Toàn thân hắn có chút dè dặt, nhưng chỗ kia của hắn không chịu hợp tác làm bộc lộ sự xảo quyệt trong lòng. Bởi vì, có thứ gì đó đang trực tiếp ngạo mạn chống lại Diệp Gia. Một ngụm nước bọt của Diệp Gia đột nhiên nghẹn ngào trong cổ họng, nàng nhanh chóng nhả ra không căn yết hầu của ai đó nữa. Hắn cố gắng di chuyển sang một bên, nhưng ngay khi vừa di chuyển, một bàn tay đã giữ lấy lưng dưới của hắn.
"Đừng cử động!" Giọng nói của Chu Cảnh Sâm từ trong bóng tối truyền ra, khàn khàn đầy đe dọa. Da sau gáy Diệp Gia căng cứng, nàng thực sự không dám cử động.
Nàng không phải là một đứa trẻ không biết gì, tuy kiếp trước nàng không phải là người giàu kinh nghiệm nhưng nàng đã quen với việc nhìn thấy mọi người xung quanh chia ly rồi đoàn tụ. Nàng không dám cử động thân thể, nhưng trong lòng lại không phục. Không tin rằng nàng đã bị hắn dọa nạt một cách ác ý như vậy, ngoan ngoãn nghe lời thực sự. Vì thế nàng dùng một tay véo má hắn rồi kéo ra: "Chu Doãn An, chàng xem chàng có xứng đáng với vẻ ngoài lạnh lùng của mình không?"
Chu Cảnh Sâm vùi mặt vào trong bóng tối, im lặng.
"Chu Doãn An, chàng nói đi, đừng có chạy trốn!" Diệp Gia tựa hồ đã tóm được tóc: "Này! Chàng đừng trốn!"
Chu Cảnh Sâm vẫn không nói gì, có người không biết bỏ cuộc khi mọi chuyện đang tốt đẹp cho rằng mình đã bắt được hắn. Thay vào đó, nàng trở nên bạo dạn hơn và cố gắng trả lại sự xấu hổ mà nàng vừa chịu đựng cho Chu Cảnh Sâm. Diệp Gia ác ý cắn vào cổ hắn. Liếm yết hầu và cắn vào tai của hắn... nàng cắn mạnh đến nổi bất ngờ bị kẻ máu lạnh hất sang một bên.
Trời đất trong phút chốc quay cuồng, sau khi lắc đâu trên nệm, đôi mắt của Diệp Gia mở to.
Vừa nãy còn che mặt, có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy người khác của Chu Cảnh Sâm, lúc này không có một chút xấu hổ, đè cô xuống, một tay giữ lấy mắt cá chân của Diệp Gia, kéo về phía dưới lưng mình.