Chương 379: Gia Nương, Hôn Một Lần Nữa Đi (1)
Chương 379: Gia Nương, Hôn Một Lần Nữa Đi (1)Chương 379: Gia Nương, Hôn Một Lần Nữa Đi (1)
Lúc trước là vì vội kiếm sống nên mới không dạy cho Nhuy Tả Nhi, nhưng thật ra cũng không tính là quá chậm, dù sao thì sang năm cô bé cũng mới có bốn tuổi.
Nếu đã dạy nhận biết mặt chữ thì dạy một người là dạy, dạy hai người cũng là dạy. hai huynh đệ Tôn Tuấn, Tôn Thành ngày nào cũng đi theo Nhuy Tả Nhi, nên Dư thị quyết định dạy luôn cho cả hai đứa nhỏ. Bọn nhỏ không có nhiều việc để làm khi vào đông, bình thường phải ra ngoài kiếm củi, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn. Không có nhiều tiên dư để mua bút, mực, giấy, nghiên mực cho bọn nhỏ nên Dư thị bảo chúng luyện chữ trên mặt cát. Bài vở cũng không quá nặng nề, một ngày học mười chữ lớn, buổi tối rảnh rỗi thì Dư thị có thể kiểm tra và dạy bọn nhỏ. Dạy một thời gian, bà ấy phát hiện cháu trai cả của Tôn gia rất thông minh.
Khi dạy chữ cho Tôn Tuấn, chỉ cần nói ba đến bốn lần thì cậu bé sẽ nhớ hết. Hai đứa nhỏ còn lại thì dạy thế nào cũng có chút khó khăn. Chẳng qua có lẽ do tuổi còn quá nhỏ, tính tình chưa ổn định nên hai đứa nhóc không thể ngồi yên. Tôn Tuấn lớn hơn hai đứa nhỏ kia tận hai ba tuổi, trí nhớ tốt, ngoan ngoãn hơn cũng là chuyện bình thường.
Diệp Gia mở mắt ra, không thấy ai bên cạnh. Bên tai là tiếng trẻ con đang đọc sách. Nhuy Tả Nhi cười vui vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng của Tôn Tuấn ở bên cạnh chỉ nét bút cho cô bé.
Nàng chớp mắt, ngồi trên giường lò xoa cái đầu đang mê man chưa tỉnh ngủ.
Giường lò vẫn còn độ ấm, trong phòng ấm áp dễ chịu. Bây giờ trong phòng chỉ có mình nàng, gối đầu bên cạnh được xếp ngay ngắn. Diệp Gia nghi ngờ đêm qua Chu Cảnh Sâm không trở về, nếu không thì sao lại không có dấu vết có người từng ngủ ở bên.
Nàng khoác áo choàng bước xuống giường lò, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài tuyết đã chất cao tới nửa cửa. Có một bóng dáng mảnh khảnh đứng trong tuyết nhìn thoáng qua như một bức tranh thủy mặc. Đúng là chưa thấy mùa đông Tây Bắc thì chưa biết cái gì gọi là lạnh khủng khiếp, chỉ có thấy rồi mới biết cái khổ của trời đông giá rét, bây giờ coi như Diệp Gia đã hiểu rõ. Chỉ cần điều kiện vật chất của bọn họ hơi kém một chút thôi, mùa đông giá rét này sẽ không thể nhàn nhã như thế.
Cửa chính không đóng chặt mà chỉ khép hờ, Diệp Gia đi đến trước bàn trang điểm, gom phần tóc xõa sau lưng lên chuẩn bị buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp.
Nàng đến trước gương mới phát hiện điều bất thường, xương quai xanh của Diệp gia đầy vết xanh tím, vô cùng đáng sợ. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng xoay người cởi dây buộc đồ lót ra. Quả nhiên trên đầu vết cắn có một dấu răng rất sâu. Sắc mặt Diệp Gia lúc xanh lúc tím, không ngờ da mình lại dễ bam tím như vậy.
Thật ra cũng không thấy đau, nàng vội vàng tiến đến tủ tìm một chiếc khăn quàng cổ dày.
Mặc y phục xong, đang định đi rửa mặt thì Diệp gia lại phát hiện một chiếc thùng gỗ bên cạnh bồn rửa mặt. Bên trong thùng nước chỉ đây một nửa, sờ thử thấy vẫn còn khá ấm. Nhớ đến gân đây Chu Cảnh Sâm đang nghỉ ngơi, có lẽ sẽ ở nhà đến đầu xuân năm sau, nàng khẽ nhướn mày.
Có người múc nước cho thì tội gì không dùng? Diệp Gia dùng nước ấm rửa mặt trong phòng, chỉnh lại y phục rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, không thấy ai cả. Dư thị cam một quyển Tam tự kinh đứng ở cửa lớn, chỉ vào chữ bên trên dạy ba đứa nhỏ đọc. Tôn Tuấn ngồi xổm ngoài cửa lớn, cam một cành cây nhỏ trong tay viết lại trên tuyết. Tuy có một số nét bị ngược nhưng cuối cùng vẫn viết đúng chữ.
"Gia Nương tỉnh rồi à?" Dư thị nghe thấy tiếng mở cửa của Đông phòng, ngẩng đầu mỉm cười, nói: 'Bữa sáng đang được hâm nóng trên bếp."
Diệp Gia gật đầu, xoay người đi ra ngoài.