Chương 383: Gia Nương, Hôn Một Lần Nữa Đi (5)
Chương 383: Gia Nương, Hôn Một Lần Nữa Đi (5)Chương 383: Gia Nương, Hôn Một Lần Nữa Đi (5)
"Nếu có thể tìm người để hỏi về việc này, thì cứ đi hỏi." Vốn là tối hôm qua Diệp Gia muốn nói cho hắn biết, nhưng vì say nên nàng đã quên mất chuyện này. Bây giờ nghĩ tới, đương nhiên là rất muốn hỏi.
Ngược lại Chu Cảnh Sâm không hề nghe Dư thị nói, lúc này hắn chỉ trâm tư một lúc, gật đầu nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ tìm người đến hỏi thăm."
Nhắc mới nhớ, lân này khi thị trấn Lý Bắc bị tấn công, nhiều ngôi làng bên dưới đã phải chịu thiệt hại. Là một ngôi làng ở phía Tây Bắc, đương nhiên nhà họ Diệp sẽ là nơi bị ảnh hưởng đầu tiên. Lan này nhà họ Diệp không xảy ra chuyện gì, đương nhiên là bởi vì Chu Cảnh Sâm đã đặc biệt chào đón bọn họ, đặc biệt chăm sóc bọn họ. Kiếp trước hắn không coi Diệp Gia là vợ, có thể bỏ qua chuyện sinh tử của gia tộc, nhưng kiếp này hắn không thể làm như vậy nữa.
"Tiểu đệ sẽ không có việc gì đâu." Trước lúc hỗn loạn, vì đặc biệt tìm người chăm sóc bọn họ, đương nhiên Chu Cảnh Sâm nắm bắt được tình hình của bọn họ: "Hãy thư giãn đi."
Chu Cảnh Sâm khẳng định như vậy, Diệp Gia cũng thoải mái gật đầu: "Được."
Nói xong, Diệp Gia còn có việc phải làm. Nhìn thấy Chu Cảnh Sâm lấy bút ra rồi lại cúi đầu hí hoáy, nàng khẽ tặc lưỡi. Đừng nhìn vào quần áo của nam nhân này rồi trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn hắn ăn mặc chỉnh te, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, giống như dáng vẻ không thích nữ nhân và sống khổ hạnh như một tu sĩ. Nhưng vừa nhìn thấy dấu vết trên cổ hắn, trong đầu Diệp Gia lại tràn ngập ý nghĩ về bộ dáng dâm đãng tối qua của hắn trong bếp.
Nhận thức được ánh mắt lưu luyến của nàng mấy lần, Chu Cảnh Sâm cúi mặt chậm rãi nhếch khóe miệng: "Muốn nói gì cứ nói đi."
"Sang đầu mùa xuân năm sau, ta cân một người đáng tin theo Trình gia đi đến Tây Vực một chuyến." Diệp Gia giải thích ngắn gọn và toàn diện về tình hình chung: "Ban đầu ta có ý định nhờ vả A Cửu, ta cũng đã đề cập điều đó với A Cửu một lần. Nhưng trong việc lựa chọn một người có quá nhiều biến số, nếu bên A Cửu có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn khác, ở đây ta lại không còn người có năng lực đảm nhận, lúc đó chỉ có thể tự mình làm."
Lời nói còn chưa dứt, Chu Cảnh Sâm đã dừng tay đang viết, ngẩng đầu lên: "Nàng còn muốn đi một mình à?”"
"Nếu thực sự không có ai xung quanh có thể nhận trọng trách này, ngoại trừ ta ra thì không ai có thể đến đó."
Chu Cảnh Sâm nheo mắt lại.
Diệp Gia không biết ánh mắt của hắn có ý gì, nhưng khi bị nhìn chằm chằm như vậy luôn khiến nàng cảm thấy có chút tê dại.
Giây lát sau, hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Nàng đừng ngu ngốc mà liều lĩnh! Trên đường đi đến Tây Vực đám ngựa lớn tuy rằng đã bị quét sạch, nhưng điều đó không có nghĩa là không có nguy hiểm. Các nhóm cướp ngựa nhỏ và một số người ngoài đến từ Tây Vực với mục đích xấu vẫn còn hoành hành. Đường đi lại vừa gồ ghề đầy cát bụi, vừa vắng vẻ, còn phải leo núi lội sông, thú rừng hoang dã đi lang thang. Ngay cả khi không có ai thay thế nàng, nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện tự mình đi đến đó."
Diệp Gia: “...'
"Để A Cửu đi." Chu Cảnh Sâm đặt bút xuống với lực hơi mạnh nên phát ra một tiếng "cạch', đưa tay tùy ý vỗ cằm một lần, nói: "Khoảng ngày 23 tháng 12 âm lịch, hắn ta sẽ rảnh rỗi. Ta đã nhờ hắn ta giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Hắn ta sẽ đến Luân Đài trong hai ngày nữa, nên cùng lắm chỉ mất ba bốn ngày thôi."
Diệp Gia không ngờ rằng ở đây còn có điều gì đó liên quan đến Chu Cảnh Sâm: "A Cửu như vậy lâu ngày là lỗi của chàng sao?"
"Hả?" Chu Cảnh Sâm bị cách miêu tả khoa trường này của nàng chọc cười: "Đúng, là do ta."
Diệp Gia muốn hỏi chàng đã bảo hắn ta làm những gì. Nhưng rồi nàng nghĩ lại, có lẽ vẫn liên quan đến vấn đề chỗ ở.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re