Chương 386: Về Nhà Xem (2)
Chương 386: Về Nhà Xem (2)Chương 386: Về Nhà Xem (2)
Chu Cảnh Sâm nhìn ngăn tủ chỉ cao đến lông mày mình và hắn chỉ cần nhấc tay là có thể lấy được: "... Ta sẽ không động linh tinh."
Diệp Gia: "..."... Thôi được rồi, Diệp Gia mắt không thấy, tim không đau, quay người rời đi.
Nếu như lương thực đều được đặt trong hầm thì các bước nấu rượu trắng đã trở nên đơn giản rồi. Chỉ cân dùng những gì có chứa tinh bột làm nguyên liệu, ví dụ như cao lương, ngô, lúa mạch, lúa mì, gạo, đậu Hà Lan... các loại lương thực hấp chín hoặc nấu chín trước, rắc thêm bột men rượu, thêm nước để tinh bột phân giải thành đường. Để vào trong hầm hoặc là nơi thích hợp lên men đường tạo thành rượu.
Các loại lương thực khác nhau đương nhiên sẽ nấu ra rượu có mùi vị khác nhau, hiện tại trong hầm dự trữ nhiêu nhất chính là cao lương. Vậy nên dĩ nhiên sẽ dùng cao lương nấu rượu. Dư thị đặc biệt mua gạo trắng về cho nàng ăn, Diệp Gia đương nhiên là không nỡ lấy ra ủ rượu.
Nàng đi vào trong hầm, bên ngoài tâng hầm có một vòng người xung quanh. Diệp ngũ muội mang theo mấy đầu cà rốt không biết từ lúc nào chạy đến liền vây quanh cửa hầm, Lâm Trạch Vũ thì quỳ rạp trên mặt đất, không biết là đang làm cái gì. Mặc dù Diệp tứ muội không qua đó nhưng nàng ấy cũng ngoái cổ nhìn sang bên này. Diệp Gia nhìn xuống phía dưới, Tôn thúc đang ở bên dưới đỡ thang.
Ông cụ mới cho thang xuống, Lâm Trạch Vũ thì đang đỡ ở phía trên, phải giữ vững thang thì mới dám chuyển đồ xuống.
Diệp Gia quay đầu nhìn lại thì thấy xe bò vẫn ở cách đó không xa, mấy bình rượu vẫn còn đang ở trên xe bò.
"Tôn thúc đừng làm gì nữa, để ta gọi người đến chuyển đồ." Những bình rượu lớn này trông có vẻ không hề nhẹ, Tôn thúc leo thang như vậy còn phải chuyển bình xuống, thật là quá nguy hiểm. Diệp Gia đưa bát trong tay cho Diệp ngũ muội, để cho nàng ấy cầm còn bản thân thì quay về phòng trước.
Nàng vừa đi đến cửa liền đụng phải Chu Cảnh Sâm đang rời khỏi phòng để đi gửi thư. Diệp Gia nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước và nắm lấy cổ tay Chu Cảnh Sâm, nhẹ giọng hỏi hắn: "Tướng công, qua đây giúp ta với."
Lời nói có chút ngọt ngào này vừa rơi vào tai Chu Cảnh Sâm đã khiến cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Mấy lá thư ở trong lòng kì thật cũng không vội gửi đi, hắn không phản kháng, để mặc cho Diệp Gia kéo mình đi. Chu Cảnh Sâm còn tưởng có chuyện tốt gì, ai ngờ hắn lại bị nàng kéo đến hầm bên cạnh. Chu Cảnh Sâm đảo mắt cũng biết nàng muốn hắn làm việc chân tay, nhất thời tức giận nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia nhe răng cười, quay đầu nói với Tôn thúc ở phía dưới: "Tôn thúc tránh ra trước đi, mấy thứ này để tướng công ta chuyển cho." Tôn thúc cũng ngoan ngoãn nghe theo, Diệp Gia vừa nói là ông cụ liền tránh ra.
Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ liếc nhìn Diệp Gia một cái, buông tay ra liền đi tới cạnh hầm nhìn qua bên dưới. Thời cổ đại hầm không tính là quá sâu, bên trong tối đen. Mặc dù không nói rõ độ cao nhưng nhìn Tôn thúc leo xuống đã sắp tới đỉnh hầm thì đoán rằng với dáng người cao lớn của Chu Cảnh Sâm khi đi xuống chắc chắn sẽ phải khom người.
Hắn nhìn quanh một lượt, cũng không lập tức đi xuống, Chu Cảnh Sâm nhìn thoáng qua thấy trong tay Diệp Gia có sợi dây thừng và đòn gánh, nhịn không được giơ tay xoa tóc nàng. Cô nương này thông minh thì cũng thật là thông minh, chỉ là tâm mắt thì không để trên người hắn: "Được rồi, để ta làm, nàng bảo mấy đứa nhóc này đứng sang một bên đi."
Chu Cảnh Sâm dùng sợi dây thừng và đòn gánh làm ròng rọc, một đầu buộc bình rượu để Tôn thúc ở phía dưới nhận lấy. Cứ vậy mà chuyển rượu xuống hầm. Bốn bình rượu to được chuyển xuống dưới xong, Tôn thúc nghe theo yêu cầu của Diệp Gia mà thuận thế mang mấy bao cao lương lên. Chu Cảnh Sâm bảo ông cụ đừng lao lực mà buộc ba bao cao lương vào bên dưới, hắn cứ thế mà dễ dàng kéo cao lương lên.