Chương 389: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (2)
Chương 389: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (2)Chương 389: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (2)
"Ta nói nó rất hợp với Gia Nương mà." Dư thị mỉm cười thắt cái thắt lưng cho Diệp Gia: "Quả nhiên, mắt nhìn của ta đã đúng."
Diệp Gia được bà cẩn thận chỉnh sửa trang phục, hơi bối rối khi đứng trước gương. Dư thị nheo mắt nhìn Diệp Gia hồi lâu, thầm gật đầu. Sau khi sửa soạn một chút, ngoại hình của Gia Nương thật bắt mắt. Doãn An đã giác ngộ, không mù quáng trước làn da đẹp của Gia Nương. Không có son môi à? Mẹ trang điểm cho con một chút được không?"
Dư thị vừa dứt lời, Diệp Gia đột nhiên sững người, ngước mắt nhìn bà.
"Ừm, mẹ vừa nhìn thấy nó ở trước cửa sổ." Dư thị hơi né tránh, đi đến bàn trang điểm, lấy lược ra, xõa mớ tóc rối bù của Diệp Gia ra rồi chải lại lần nữa: "Đứa nhỏ Doãn An đó chưa từng tặng ai món đồ như vậy, cũng không biết mắt của nó nhìn trúng cái gì...
Bà vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt Diệp Gia bằng đôi mắt nhỏ.
Nhìn khóe miệng Diệp Gia nhếch lên, Dư thị cảm thấy thật xinh đẹp. Trình độ trang điểm của Dư thị nằm ngoài tâm với của nữ nhân nông thôn, bà đã làm công việc này từ khi còn nhỏ và đã làm đẹp gần như suốt cuộc đời. Trang điểm, làm đẹp da, phụ kiện tóc, quần áo, thuốc và thực phẩm, Dư thị có thể xử lý những thứ này dễ dàng như ăn uống. Chỉ là bây giờ đến lượt bà rơi vào hoàn cảnh này, việc bà sống cuộc sống trong sự xấu hổ như vậy là không thực tế. Hiện tại Diệp Gia đã gánh vác gánh nặng nuôi gia đình, cuộc sống của bà dần dần trở nên dễ dàng hơn, lúc rảnh rỗi bà có thể nghĩ đến những điều này.
Bà khéo léo dùng ngón tay buộc tóc của Diệp Gia thành búi và dùng son môi của Diệp Gia để tạo kiểu trang điểm môi hoa đào cho Diệp Gia. Dù không thoa phấn nhưng Diệp Gia trông trẻ trung và tươi tắn, với làn da sạch sẽ và cực kỳ trắng trẻo. Trang điểm như thế này sẽ trông tự nhiên hơn.
Làm xong, Diệp Gia cam một chiếc gương nhỏ nhìn trong phòng hồi lâu, nghĩ rằng mình trông rất đẹp: "Mẹ, khi việc kinh doanh của chúng ta phát triển lớn hơn, mẹ có thể lấy mọi thứ, đổi lấy rất nhiều tiền!"
Dư thi:
Bà nghĩ rằng khi nàng ấy nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nàng sẽ vui mừng đến mức quay vòng vòng, sau đó ra khỏi nhà và quay vài vòng trước mặt Chu Cảnh Sâm. Ai có thể ngờ rằng chờ đợi hồi lâu, Diệp Gia ngồi bất động trên ghế, chỉ chờ được một câu nói như vậy.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Diệp Gia, bà nghẹn ngào hồi lâu không biết nên nói gì.
"Mẹ biết dưỡng da, biết trang điểm, còn biết phối quần áo, phối hợp nước hoa. Nếu sử dụng đúng cách, có cái nào trong số đó không phải là cách kiếm tiền?" Diệp Gia thực sự muốn nói điều này từ lâu rồi. Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu nàng, sau đó nàng lại đè xuống. Lần này sau khi Dư thị làm như vậy với nàng, tâm trí nàng lại lần nữa chuẩn bị lay động. Dư thị dừng lại, cup mắt xuống và nghĩ, đúng rồi.
Việc kinh doanh có lợi nhuận cao nhất ở Yên Kinh là tiệm son đỏ, và việc kinh doanh có lãi thứ hai là tiệm thêu vải. Yên Kinh có rất nhiều gia tộc quý tộc, hậu viện cũng có rất nhiêu nữ giới. Màu hồng, bột màu và sa tanh lụa được một gia đình quý tộc tiêu thụ trong một năm có thể chuyển thành bạc để nuôi sống người dân Đại Yên trong một năm.
Cuộc sống của những người thuộc các tầng lớp khác nhau ở Đại Yên được phân chia rõ ràng, nói thẳng ra là như trời và đất.
Người dân địa vị thấp kém sống trong điều kiện bấp bênh, ban đêm không có cơm ăn, nhưng các quý tộc thuộc dòng dõi quý tộc phía trên vẫn ngày ngày ca hát nhảy múa trong hòa bình. Những người ở Yên Kinh đó chỉ muốn sống một cuộc sống kiêu ngạo, xa hoa và say sưa."Rượu thịt của phú gia hôi hám, trên đường có xương chết cóng" không phải chuyện đùa mà là sự thật đã xảy ra ở Đại Yên.