Chương 394: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (7)
Chương 394: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (7)Chương 394: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (7)
Hắn nói hắn có huyết mạch hoàng tộc, Diệp Gia không có phản ứng gì, ngược lại khi nói đến Cố Minh Hi nàng lại để ý nhiều như vậy. Nghĩ lại thì cũng có chút ngọt ngào trong lòng, Chu Cảnh Sâm lại tiếp tục nói: "Phu vương ta phải chịu oan uổng, treo cổ chết trong thiên lao. Hầu hết các bậc tiên bối huynh đệ tỉ muội trong nhà đều bị mất tích trên đường lưu đày. Hiện giờ trên dưới Cảnh phủ cũng chỉ còn lại ta, nương và Nhuy Tả Nhi."
"Ừm, ta có nghe qua ít chuyện và lời đồn về việc này.' Diệp Gia gật gật đầu: "Còn gì nữa không? Chàng còn chuyện gì muốn giải thích ta nghe không?"
"Hết rồi." Chu Cảnh Sâm thấy cô ngồi yên như thế thì mặt không lộ chút cảm xúc. Hắn ngạc nhiên, đồng thời còn có chút ngơ ngác: "Sao nàng nghe nhiều vậy rôi mà không có chút ngạc nhiên hay lo lắng vậy?”
"Ngạc nhiên cái gì? Lo lắng cái gì chứ?" Diệp Gia nâng mi mắt lên: "Lo lắng chàng báo thù thì liên lụy đến ta u?"
"Ừm.
"Vậy bây giờ ta còn có thể trốn đi sao?"
"Không thể."
"Vậy không phải là kết thúc rồi sao? Ta cũng không chạy được."
"Ta sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm, nàng có thể tùy ý làm những gì nàng muốn." Một khi gặp phải nguy hiểm, nàng vứt bỏ ta ta cũng cam tâm tình nguyện. Lời này Chu Cảnh Sâm không nói ra, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Gia, không bỏ qua một chút biến hóa nhỏ trên mặt nàng. Mặc cho hắn nhìn nàng nhiều như thế nào, bộ dạng Diệp Gia vẫn cứ thờ ơ, không thèm để ý.
"Ta sẽ không bỏ rơi chàng. Tuy Diệp Gia ta không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng có một phần gan dạ.' Diệp Gia ngẩng cằm lên, lúc nói chuyện có chút kiêu ngạo độc đáo của riêng nàng: "Làm sao ta có thể bỏ rơi chàng được chứ. Hai ta là phu thê một thể, một khi chàng đã quyết định điều gì, tất nhiên là ta sẽ phụng bồi đến cùng."
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên nghiêng người ôm Diệp Gia vào trong ngực thật chặt: "Vậy nàng nhất định phải phụng bồi đến cùng."
Nói xong, dường như cảm thấy không đủ, hắn lại nói: 'Quân tử một lời, ngựa khó đuổi theo. Gia Nương nàng là nữ tử, nhất định cũng phải làm quân tử."
Diệp Gia: ”...'
Diệp Gia luôn có cảm giác như bị lung lạc, chỉ là cảm giác hoàn toàn không quá tệ. Kiếp trước không gặp được người khiến nàng động tâm, đã khó gặp thì thôi thử một lần xem. Ngoại trừ thân phận và gia thế có hơi phiền phức thì tính tình của Chu Cảnh Sâm thật sự không tệ. Nếu ở đời sau thì cũng coi như là một người thân thiện hòa đồng. Quan trọng nhất là, tính tình Dư thị rất là tốt, ở chung với bà rất thoải mái.
Bọn họ nói chuyện được một lúc, A Cửu đã thay đồ xong và chạy đến. Diệp Gia nghe động tĩnh bên ngoài, liếc nhìn Chu Cảnh Sâm một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Gia đã đồng ý chuyện hôn sự, những chuyện sau đó cũng cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra thôi.
Diệp Gia gọi A Cửu vào ngôi trong nhà chính, bàn bạc kỹ càng vê những chuyện liên quan đến chuyến đi Tây Vực. Ví dụ như A Cửu sẽ đi ra ngoài nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, một lần quay về thì sẽ mất ít nhất nửa năm. Phí ăn mặc ngủ nghỉ nên tính như thế nào, tiền công cân bàn bạc như thế nào. Lần này A Cửu một mình đi, vợ con ở bên này phải sắp xếp như thế nào.
"Tỷ, ta nói thật, nếu ta đi thì mong tỷ sẽ chăm sóc cho viện nương và Tiểu Thất Tiểu Bát giúp ta.
Tâm lý A Cửu minh mẫn hơn bất cứ ai, bây giờ hắn ta có thể yên tâm mà đi khắp nơi đều là nhờ vào việc Diệp Gia ở đây chăm sóc người nhà giúp hắn ta. Nói đúng hơn là cả một nhà bốn miệng ăn của hắn ta đều sống nhờ vào Diệp Gia, một chuyến đi này hắn ta cũng không dám đòi thêm thù lao gì: "Tỷ có thể bao ăn bao ở cho ta, dĩ nhiên là ta làm được rồi. Dù sao có thể đi Tây Vực một chuyến cũng là một cơ hội rèn luyện mà không phải ai muốn cũng được, chuyến này sẽ mang lại cho ta rất nhiều điều mới."