Chương 396: Một Người Vội Vã Chạy Vào (2)
Chương 396: Một Người Vội Vã Chạy Vào (2)Chương 396: Một Người Vội Vã Chạy Vào (2)
Hắn ta vung roi ngựa, xe lừa bắt đầu di chuyển. Trấn Đông Hương cách trấn Lý Bắc rất gần, vì tuyết rơi khó đi nên cũng mất nửa buổi sáng. Khi bọn họ đến trấn thì đã sắp tới canh ba rồi. A Cửu đến trước cửa Trình Gia gọi cửa, rất nhanh đã có một tiểu đồng canh cửa từ từ chạy tới dắt lừa.
Mấy ngày nữa là tới giao thừa, Trình gia rất nhộn nhịp. Nhiều ngày nay biển Nam Hải bị tuyết rơi chặn không đi được nên nhiều người đã ở lại trong đại viện Trình Gia. Bọn hắn vừa tới thì sân trước đại viện vẫn còn nhiều khách đang bàn chuyện. Trương quản sự đã đợi Diệp Gia tới từ sớm bước tới. Lần trước A Cửu đưa hàng tới để bàn giá cả mà mọi chuyện vẫn dang dở chưa xong, Trương quản sự luôn cảm thấy có chuyện chưa làm xong, mắc lại trong lòng cực kỳ khó chịu.
Vừa nghe nói mấy người Diệp Gia tới thì lập tức gọi người tới đón.
Nói chung cũng là trùng hợp, Trình Phong ở nhà rảnh rỗi, đã hơn nửa tháng mà không có chuyện gì làm. Đúng lúc vừa đi săn với người khác ở ngoài về, thấy Trương quản sự nói là Diệp lão bản tới thì trong lòng nhộn nhạo: "Khỏi tìm người nữa, ta đi đón."
Nói xong, không đợi Trương quản sự đáp lại, cậu ta ném cây cung trong tay xuống đất rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trình Phong bước đi rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tiền viện rồi. Từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng nữ tử yểu điệu mặc váy áo màu hồng di tới. Cậu vừa định gọi to một tiếng “Gia nhỉ”, lập tức nhìn thấy một người khác đi xuống từ trên xe nàng. Người đó giống như một con bướm võ cánh bay trong gió, tiến vào trong vòng tay của ai đó. Trình Phong dừng lại cách đó ba bước chân, trái tim lập tức chìm vào trong lạnh lẽo.
Đợi đến khi người kia đỡ Diệp Gia đứng vững, lại cẩn thận vén những sợi tóc trên má nàng ra sau tai. Hai người cùng nắm tay xoay người lại, Trình Phong mới thấy rõ khuôn mặt của nam tử kia. Chỉ nhìn một cái đã giống như có một cây châm thép đâm vào lòng Trình Phong.
Thật ra thì cậu ta đã từng nhìn thấy Chu Cảnh Sâm một lần ở chợ sảnh. Khi đó quần áo Chu Cảnh Sâm bẩn thỉu, bị tàn tật nên bước đi không vững. Lúc đó Trình Phong chưa từng cho người bị lưu đày là Chu Cảnh Sâm vào trong mắt. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Chỉ thấy người kia có vẻ ngoài đẹp đẽ, dáng người vững chãi. Xiêm y không phải quá đắt nhưng từng cử chỉ hành động của hắn thì lại đẹp như tranh vẽ. Cũng may Trình gia không phải là nhà biết ít thông tin. Vì những tâm tư của cậu ta, Trình gia vẫn luôn chú ý động tĩnh bên Chu gia. Đương nhiên là hiểu rõ bây giờ Chu Cảnh Sâm thay đổi nhanh chóng, trở thành Ty mã của nơi này, sắp bước lên trên rồi.
Lúc này Trình Phong khó có thể không có suy nghĩ so sánh, cậu ta đánh giá Chu Cảnh Sâm từ trên xuống dưới.
Xét về nhan sắc, thật sự cậu ta có thể không bằng. Nhưng từ xưa giờ nam tử không cần quá đẹp trai, nam tu tuan tú phong lưu bạc bẽo. Nam tử cường tráng và tài giỏi thì phải ưu tiên năng lực bảo vệ vợ con. Ổn định tâm lý xong, hai bàn tay Trình Phong ôm cánh tay đi tới.
Hai bên chào đón gặp gỡ nhau, Trình Phong nở nụ cười với Diệp gia: "Gia Nhi, đã lâu không gặp.
Diệp Gia: "..." Nàng vẫn luôn cảm thấy Trình Phong gọi tên lúc nhỏ của mình nghe không thoải mái chút nào.
Diệp Gia không biết đáp lại như thế nào, Chu Khả Sâm tươi cười nhã nhặn bên cạnh chậm rãi thu lại nụ cười. Mí mắt hắn chậm rãi khép lại, đôi mắt như ngọc cũng chuyển động, thong thả đối diện với ánh mắt gây hấn của Trình Phong. Một ánh mắt này, vẻ mặt hắn dần trở nên lạnh lùng: "Trình nhị công tử ăn nói cẩn thận, xin nhị công tử đừng nên mạo phạm khuê danh của nương tử ta thì tốt hơn."
Trình Phong xùy một tiếng, lập tức phản bác lại: "Từ nhỏ ta và Gia Nhi đã quen biết nhau, tình cảm lớn hơn bình thường, Chu Ty mã đừng để bụng làm gì."