Chương 399: Áo Cưới (2)
Chương 399: Áo Cưới (2)Chương 399: Áo Cưới (2)
A Cửu nghĩ cũng phải, bây giờ bọn họ trở về cũng không giúp được gì. Ngoài việc nghe lão phu thê Diệp gia khóc lóc kể lể một trận, mất công rước thêm phiền não.
Đợi Chu Cảnh Sâm đi lên xe la, hắn ta vung roi ngựa một cái, cái xe liền cót két cót két chạy đi.
Bọn họ về đến thị trấn, có lẽ là do sắp tới giao thừa, phần lớn cửa hàng vốn dĩ đều đóng cửa mấy hôm nay đều khai trương lại rồi. Đặc biệt là những cửa hàng bán thịt bán thức ăn, bưng ra hết những món ăn ngon, tươi mới. Hỏa kế và chưởng quỹ đích thân bước ra chào hàng, hò hét gọi người qua đường đến xem. Cũng có không ít hộ dân ở dưới thôn chạy lên thị trấn để mua đồ tết, trên đường người qua tranh cãi om sòm, vậy mà lại có cảm giác náo nhiệt.
Đồ đón tết Chu gia sớm đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Chu Cảnh Sâm lại đợi đến khi xe la chạy đến giữa đường thì bảo dừng lại.
"Đồ thành thân vẫn còn một vài thứ chưa được chuẩn bị đầy đủ, ta tìm người làm riêng một vài món, đi xuống xem có đứa tới chưa." Điều kiện bây giờ không thể so với lúc ở Yên Kinh, nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn cố hết sức làm cho vẻ vang một chút: 'A Cửu, đưa Gia Nương trở về trước đi."
Diệp Gia nằm nhoài bên cửa sổ xe nhìn sang, cũng gật gật đầu.
A Cửu sốt ruột đem tình cảnh của Diệp gia nói cho Diệp tứ muội biết, vung roi ngựa một cái liền vội vã trở vê Chu gia. Lúc bọn họ đến trước cửa sân của Chu gia, nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Diệp Gia kinh ngạc, lúc này rốt cuộc còn có ai đến, đẩy cửa sân ra mới nhìn thấy một đám phu nhân ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Một đám người vây lấy Dư thị đang đứng ở đó nói chuyện, có hơi lớn giọng, lời nói ra còn muốn điếc cả tai.
A Cửu cũng có chút giật mình, hắn ta và Diệp tứ muội đến cậy nhờ Chu gia lâu như vậy, vẫn thật sự chưa từng thấy Chu gia có lúc nào náo nhiệt đến thế này.
Lái xe la đến khoảng đất trống trước sân rồi dừng lại, Diệp Gia đỡ lấy tà váy nhảy xuống từ trên xe la.
Cổng sân chỉ lớn chừng đó, xe la tiến vào đương nhiên đều nhìn thấy rồi. Lúc này Diệp Gia vừa lộ diện liên thu hút ánh nhìn của mọi người. Mắt của đám nữ nhân này nhìn chăm chăm vào Diệp Gia, nhất thời liền kinh diễm đến há hốc mồm. Có một vài người khoa trương liền vỗ đùi kéo cao giọng lên khen tướng mạo của Diệp Gia trông thanh tú: "Du muội bà tìm ở đây được con dâu xinh thế này vậy! Mười dặm tám hương nơi nào có thể tìm thấy cô nương đẹp đẽ thế này chứ! A, đẹp đến ta sắp hoa mắt rồi!"
Một người khen, những người khác liền theo khen. Đều là những người có chất giọng không nhỏ, mồm năm miệng mười nói đến làm cho đầu óc Diệp Gia vang ong ong.
Dư thị lại hiếm khi không cảm thấy ồn, ngồi ở giữa đám nữ nhân náo nhiệt cười đến nheo mắt. Người này nói cái gì bà ấy đáp lời rồi gật gật đầu, người kia nói cái gì bà ấy cũng cảm thấy có lý. Khuôn mặt nhỏ của Diệp ngũ muội ở bên cạnh cũng xanh xao đi, hiển nhiên cũng có người kéo cô ấy lại nói một trận.
Làm gần nửa ngày, Diệp Gia mới biết rõ đám người đó là những nữ nhân có phúc khí Dư thị tìm đến từ trên thị trấn. Hơn nữa bất kể phúc khí này là thật hay giả, làng xóm xung quanh nói cảm thấy truyền thuyết kể rằng có phúc khí, trong nhà lại quả thực càng nhiều con trai càng hạnh phúc, Dư thị liền bỏ tiền mời người tới đây. Không chỉ như vậy, bà ấy còn đặc biệt tìm người toàn phúc nổi tiếng nhất trên thị trấn, nghe nói là mẹ ruột của Ngô Thiếu Đông - ông chủ cửa hàng son Linh Lung đến chải đầu cho Diệp Gia. ... Làm đi làm lại một màn này, hóa ra là vì chuyện hôn sự.
May mà đám người này không có bắt đầu tới lôi kéo nàng, chỉ vây quanh Diệp Gia ca ngợi một trận.