[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 401: Áo Cưới (4)

Chương 401: Áo Cưới (4) Chương 401: Áo Cưới (4)Chương 401: Áo Cưới (4)

Trên mũ phượng này còn khảm nạm chí ít chừng mười viên, nhìn kích cỡ và hình dạng, Diệp Gia còn nghi ngờ hắn có phải là đi cướp đoạt từ đội buôn ở bên ngoài không. Mặc dù xiêm y rất tinh xảo, nhưng Diệp Gia chớp chớp mắt rồi vẫn đặt bộ đồ xuống.

Lúc nói chuyện Diệp Gia theo bản năng mà hạ giọng xuống hỏi hắn: "Chàng lấy bộ này từ đâu ra?”

Chỉ nói đến sợi vàng trên xiêm y và trân châu trên bộ trang sức này, bộ xiêm y này ít nhất phải năm trăm lạng. Dù sao thời xưa không có kỹ thuật nuôi trân châu dưới biển sâu, có thể có được hạt trân châu lớn thế này đều là dựa vào người đào trân châu lấy tính mạng ra liều, một viên đã có thể bán ra với giá trên trời.

"Bỏ ra một chút công sức tìm người chế thành." Chu Cảnh Sâm thấy Diệp Gia nhíu mày, có ơi kinh ngạc: "Sao vậy? Vẻ mặt này?”

"Ừm, chỉ là chuyện giá y này, bộ này mặc dù nói chế tác tinh xảo, nhưng." Diệp Gia nghĩ đến dáng vẻ Dư thị ở trong phòng thêu giá y mừng từng đường kim mũi chỉ, nàng liếm liếm môi, cảm thấy chuyện này vẫn phải nên nói ra một chút: "Khoảng thời gian này mẫu nương cứ ngồi thêu giá y từ sáng đến tận khuya. Khi nãy ta mới liếc nhìn một cái, xiêm y bên kia đã thành hình rồi. Có lẽ khoảng mười ngày nữa có lẽ cùng sẽ thêu xong rồi..."

"Nương lại cũng đang thêu?" Bàn tay đang nghiêng ly trà của Chu Cảnh Sâm hơi ngưng lại, đặt ly trà xuống. Khoảng thời gian này hắn ở nhà, mặc dù rất ngạc nhiên việc mẫu thân cả ngày cứ ở lỳ trong phòng, lại chưa từng vào phòng mẹ xem xem. Một là lớn tuổi kể cả là mẹ con cũng phải tránh hiềm nghị, hai là căn phòng đó không chỉ có Dư thị ở, còn có Diệp ngũ muội. Cho nên lâu như vậy, hắn đều không biết Dư thị bận rộn như vậy là đang bận chuyện thêu giá y.

"Ừm"" Diệp Gia gật đầu: "Nếu như đến khi đó nương có thể thêu xong, có lẽ ta sẽ mặc bộ do bà ấy thêu."

Ý của Diệp Gia đương nhiên Chu Cảnh Sâm nghe hiểu. Bộ giá y hắn đem về này cho dù có tỉnh xảo đến đâu, cũng không trân quý bằng bộ Dư thị thêu ra bằng từng đường kim mũi chỉ. Hắn liếc nhìn bộ xiêm y hắn bỏ ra không ít ân tình để làm ra đó một cái, cũng không cảm thấy đáng tiếc: "Cái này giữ lại sau này nàng ở trong phòng mặc cho ta xem."

Bất thình lình thốt ra một câu thế này, Diệp Gia: "II"

Dường như là ý thức được lời mình nói có hơi lỗ mãng, hắn có chút lúng túng mà che miệng ho khan hai tiếng.

Diệp Gia đảo mắt một cái, nhìn mặt hắn lộ vẻ xấu hổ lúng túng không nhịn được trêu chọc hắn: "Có điều tướng công, bộ xiêm y này thêu tỉ mỉ thế này nhất định không dễ dàng, không ít hơn ba bốn tháng hoặc đến nửa năm. Chàng tìm người làm ra từ khi nào?”

Chu Cảnh Sâm: ”..." Hắn đương nhiên không dám nói lúc hắn có ý với Diệp Gia thì đã tìm người làm, nếu không sẽ để Diệp Gia biết nửa năm trước hắn đã tìm người làm rồi, vậy chẳng phải là không đánh tự khai khiến Diệp Gia biết hắn có mưu đồ bất chính? Chu Cảnh Sâm chỉ nghiêng mặt đi, lạnh nhạt nói: "Chi bằng nàng thử xem có vừa người hay không. Nếu như mẫu thân không thêu ra được, đến lúc đó bộ xiêm y này sửa lại một chút cũng có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.

"Hôm nay khoan thử đã." Diệp Gia cẩn thận gấp gọn xiêm y lại: "Để ngày mai dọn dẹp sạch sẽ chút rồi ta sẽ thử."

Cũng được, Chu Cảnh Sâm cũng không vội ngắm. Dù sao thì mùng năm tháng sau sẽ thành hôn, hắn toàn bộ có cơ hội kêu Gia Nương mặc cho hắn xem.

Ngày mùng năm thoáng một cái đã đến rồi, vừa chớp mắt đã gần đến cửa ải cuối năm.

Chu gia ở bên này không có người thân nào cả, chỉ có thể qua lại với một mình Diệp gia. Tới gần hai mươi tám tháng chạp hôm đó, Dư thị gọi đôi tiểu phu thê Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xách một bình rượu nhỏ và hai con gà, một miếng thít đến Diệp gia trang ở trấn Lý Bắc một chuyến.
Bình Luận (0)
Comment