Chương 417: Phải Đưa Thuốc Cho Nàng (4)
Chương 417: Phải Đưa Thuốc Cho Nàng (4)Chương 417: Phải Đưa Thuốc Cho Nàng (4)
Sau đó, hắn cứ thế ném cả quân áo của nàng vào trong giỏ trúc, tiếp theo cũng không thèm liếc nhìn Diệp Gia thêm cái nào mà quay đầu gỡ chăn đệm mới được gấp gọn ra để che lên người Diệp Gia.
Điểm Điểm đã đi ra ngoài rồi, không ở trong phòng nữa, thế là hắn xoay người ôm lấy giỏ trúc ở góc tường rồi công khai đi ra ngoài.
Chưa kể đến việc Diệp Gia cảm thấy mình đã lên một kế hoạch lớn, cho rằng hắn là một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ, nhưng kết quả lại là sói đội lốt cừu, mà nàng cảm thấy không hiểu ra sao vị trí chủ đạo của hai người ở trong chuyện này lại mất cân bằng. Chu Cảnh Sâm ở bên kia thì bưng giỏ quần áo ngồi xổm ở bên cạnh giếng mà từ từ giặt. Diệp Ngũ Muội mang theo một chiếc thùng đến, nhìn lướt qua thì thấy tam tỷ phu có một gương mặt quý nhân không nên làm việc đang ngồi xổm bên giếng, giặt quân áo mà khiến nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nàng vốn không dám nhìn nhiều, nhưng vì hiếu kỳ mà đã liếc thêm một lần, lập tức thấy hình như tam tỷ phu đang cầm quân lót của tỷ tỷ nàng với gương mặt hết sức bình tĩnh. Cảm giác kia tựa như một tiếng sấm vang rên bổ trên đỉnh đầu, nàng không nói gì mà lập tức nhấc thùng nước lên, quay đầu bỏ chạy.
Chu Cảnh Sâm nhướn mày liếc một cái, không hiểu lắm: "..."
Ngày mùng sáu đó cứ mơ hồ trôi qua, đến tận trước khi trời tối mà Diệp Gia cũng không đi ra khỏi phòng.
Thật đáng thương, cũng không phải do nàng quái đản hay mấy mặt, mà là do nàng nghèo, thiếu quần áo. Từ trước tới nay Diệp Gia chưa bao giờ cảm thấy mình ít quần áo, từ sau khi vứt đi khá nhiều bộ đồ rách lần trước thì nàng cũng có hai bộ mới tinh từ trong ra ngoài. Kết quả đêm qua nát mất một bộ, bẩn mất một bộ, sau đó có thay một bộ quần áo nhưng mới mặc chưa được nửa ngày thì lại bẩn, bị Chu Cảnh Sâm mang di giặt sạch rồi.
Nàng, một người chưa bao giờ thiếu quần áo mặc lên người bỗng không còn bộ đồ trong nào để thay. Nàng ngồi ở trên giường một ngày, cuối cùng vẫn không trơ trẽến đến nỗi trực tiếp mặc quần áo ngoài. Tuy nàng rất siêng thay quần áo, nhưng ngày đông cũng không quá chăm chỉ giặt những bộ đồ mặc ngoài vì chúng có lẫn sợi bông, hơn mười ngày mới giặt một lần thì bảo nàng trực tiếp mặc kiểu gì?
Chu Cảnh Sâm vẫn còn chút nhân tính, sau khi giặt quân áo cho nàng xong thì cố ý đặt lên giường để hong khô.
Mãi đến buổi tối thì nàng mới có quần áo sạch để mặc. Chỉ thấy Diệp Gia đi mượn kim chỉ từ chỗ Dư thị, sau đó ngồi ở trên giường, quay về phía ngọn đèn để khâu vá bộ đồ bị xé rách kia. Chu Cảnh Sâm thấy nàng cầm kim chỉ, quay về phía ngọn đèn rồi xỏ nửa ngày mà vẫn không xỏ được thì bỗng thấy buồn cười. Cuối cùng vẫn là hắn cầm lấy rồi xỏ vào, sau đó còn vá lại quần cho nàng. Khoan hãy nói, đường may còn rất chắc chắn.
".. Đừng tưởng rằng chàng vá cho ta cái quần thì ta sẽ tha thứ cho chàng. Chu Doãn An, ta nói cho chàng biết, ta không tin kẻ giả dối như chàng nữa!" Diệp Gia cực kỳ tức giận, thể nàng đã bị xé nát thành từng mảnh suốt từ hôm qua đến hôm nay rồi.
Chu Cảnh Sâm chỉ sợ trong lòng nàng nảy sinh ám ảnh tấm lý, kết quả thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến: "Gia Nương..."
“Chàng đừng nói chuyện.”
Diệp Gia cũng coi như nhận thấy rõ một vài chuyện. Thứ nhất, nàng phải làm thêm mấy bộ quần áo, chỉ ba bộ thì không đủ, cho dù có chăm giặt thì cũng không đủ để thay, không thể lười nhác. Thứ hai, đồ lót của nàng quá khó để làm, nên nàng đang suy xét làm quần lót tam giác, nên làm thêm mấy cái, lười biếng là không tốt.
Chu Cảnh Sâm còn nở nụ cười bao dung, lôi thuốc mỡ từ trong lòng ra: "Bôi thuốc mỡ này hai lân một ngày, sáng một lần tối một lần."
Diệp Gia: ˆ...'